Chương 35: BỊ TRỪNG PHẠT, CÁO MƯỢN OAI HÙM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Bị vạch khuyết điểm ngay trước mặt mọi người, Mục Lưu Nguyệt lập tức luống cuống: "Ngươi... Ta chẳng qua là quan tâm an nguy của ca ca ta, loại tình huống đó, ai biết được ngươi có lòng tốt hay xấu... Nữ nhân như ngươi đừng có níu một điểm nhỏ nhoi không bỏ!"

"Nghịch nữ, còn không im miệng!"

"Cha" một tiếng roi vang lên ác liệt, đem những lời còn sót lại của Mục Lưu Nguyệt từ từ thu lại.

"A... Cha! Cha đánh con!" Cánh tay của Mục Lưu Nguyệt bị đánh làm bị thương, trầy da sứt thịt, so với vết thương ngày đó của Hàn Vân Tịch còn nặng hơn.

Mục Đại tướng quân tức giận ngút trời: "Lão tử chính là đánh ngươi! Còn nhỏ tuổi mà lòng dạ ác độc, Tần Vương phi một tấm chân tình chữa bệnh cứu người, sao ngươi lại suy đoán bậy bạ thêm nữa, cùng Vương phi đối địch khắp nơi, suýt nữa hại tính mạng anh ngươi, nghịch nữ như vậy, không nên đánh sao?"

Dứt lời, lại quất thêm một roi, trên người Mục Lưu Nguyệt lại có thêm một vết máu, sợ quá hai tay ôm lấy đầu, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.

"Đừng đánh! Cha, con biết sai rồi! Hu hu... Con cũng không dám nữa, không dám!"

Mục Đại tướng quân ném roi xuống, quỳ trước mặt Hàn Vân Tịch, "Vương phi nương nương, cứu con thàn, lão thần cảm ơn người!"

Hắn vừa nói, liên tục dập đầu, ngay sau đó lại nói, "Là lão thần vu oan cho người, lão thần tội có tội nên bằng lòng, mời Tần Vương điện hạ ban tội, mời Vương phi nương nương ban tội."

Lão già vừa thô lỗ vừa dã man, đầu óc lại đơn giản kia ngược lại ngay thẳng bộc trực, biết sai liền nhận, không giống Bắc Cung Hà Trạch và Mục Lưu Nguyệt vậy, mượn một đống cớ.

Nhưng mà như vậy không đủ cho hắn thoát tội, chuyện này căn bản là do hắn bắt đầu trước! Hàn Vân Tịch từ trước đến giờ không lương thiện như vậy.

Thấy Long Phi Dạ mãi không mở miệng, Hàn Vân Tịch cả gan làm chủ, "Mục Đại tướng quân, tuổi ngươi cũng đã cao, ăn muối còn nhiều hơn bọn tiểu bối chúng ta ăn cơm, tại sao ngươi lại không phân biệt rõ đúng sai, không nhìn thấu thị phi chứ?"

Hai chữ "thị phi" này, ai nghe cũng đều hiểu là đang ám chỉ Trường Bình công chúa và Mục Lưu Nguyệt, Trường Bình công chúa giận đến nỗi nắm chặt quả đám, muốn tranh biện, nhưng người ta không chỉ mặt gọi tên, nàng tranh cãi không được.

Mục Đại tướng quân gật đầu liên tục, "Là lão thần lão hồ đồ, lão hồ đồ."

"Sau này, nhìn người nhìn chuyện, ánh mắt phải sáng hơn. Ngươi cũng là người đức cao vọng trọng, Bổn Vương phi cũng không phạt ngươi, chỉ muốn ngươi nhớ, Bổn Vương phi không phải phế vật."

Lời này của Hàn Vân Tịch vừa nói ra, con ngươi lạnh như băng của Long Phi Dạ trở nên thâm thúy.

Nữ nhân này đủ thông minh, Mục Đại tướng quân và Bắc Cung Hà Trạch không giống nhau, Mục đại Tướng quân là Tướng quân tay nắm binh quyền! Huống chi tố cáo không phải hắn, bắt Hàn Vân Tịch cũng không phải hắn, có thể để cho nàng dạy dỗ như vậy đã là không tệ, làm sao có thể phạt thật.

Hàn Vân Tịch như vậy, ngược lại giữ một tình cảm rất lớn cho Mục Đại tướng quân.

Phủ Mục, nợ Hàn Vân Tịch một ân tình.

"Dạ ! Lão thần tuân mệnh." Đáy mắt Mục Đại tướng quân thoáng qua chút tán thưởng, sảng khoái đáp ứng.

Nói xong với Mục Đại tướng quânn, Hàn Vân Tịch chuyển sang Trường Bình công chúa. Từ khi chuyện này bắt đầu, Hàn Vân Tịch chịu các loại ủy khuất hành hạ, đều là do vị công chúa chanh chua ác độc này ban tặng, không dạy dỗ nàng một chút, Hàn Vân Tịch làm sao nói ra giọng điệu này.

Nhưng mà Trường Bình là công chúa cao quý, chuyện trừng phạt nàng thì không phải một Hoàng thẩm như Hàn Vân Tịch có thể làm.

Hàn Vân Tịch nhìn Long Phi Dạ một chút, trong đầu nghĩ, cái khối băng lớn này, có thể nói giúp mình mấy lời công đạo hay không?

Trường Bình công chúa lúc này cũng len lén liếc Long Phi Dạ một cái, thấy sắc mặt y không dễ nhìn, trong lòng có chút phát hoảng. Sợ hãi tiến lên khom người, "Tần Hoàng thúc, Trường Bình cũng là lo lắng cho Thanh Vũ ca ca mới nhất thời hồ đồ, tin vào lời gièm pha, mới quấy rối Bắc Cung đại nhân, thúc tha thứ cho con lần này đi."

"Ngươi cần chịu tội với Hoàng thẩm của ngươi, không phải bổn vương." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Lời này thật ra đã trong dự liệu của Hàn Vân Tịch, người này đã tới, ngược lại là đem hết tất cả đẩy sạch sẽ, loại thái độ không rõ ràng này, ai nghĩ được ra ý nghĩ thật sự của y?

Cái khối băng lớn này cứu nàng là vì mặt mũi của phủ Tần Vương, cũng là vì giải độc, Hàn Vân Tịch ngược lại có thể khẳng định được điểm này.

Lời này, Trường Bình công chúa cũng suy nghĩ không ra, bất quá, nàng sẽ không tin tưởng Tần Hoàng thúc tới vì Hàn Vân Tịch, sở dĩ Tần Hoàng thúc tới là để giữ mặt mũi cho phủ Tần Vương.

Ngay trước mặt Tần Vương, Trường Bình công chúa cũng không dám kiêu ngạo quá, dù trong lòng có cả trăm cả ngàn điều không vui, cuối cùng là cúi thấp đầu, "Hoàng thẩm, Trường Bình hiểu lầm người..."

Một câu xin lỗi, nói giống như con muỗi hừ hừ. Nàng rất không cam lòng, hai bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, hôm nay nàng mất hết thể diện, nàng len lén nhìn Mục Thanh Vũ, chỉ thấy Thanh Vũ ca ca nhìn nàng chán ghét.

Trường Bình công chúa tức điên lên, nàng âm thầm ghi hận, Hàn Vân Tịch, đều là do nữ nhân đáng ghét như người, lần này coi như ngươi mạng lớn, lần tới ngươi tuyệt đối sẽ không may mắn như vậy!

Lúc này, Mục Thanh Vũ che vết thương, quỳ xuống, "Đa tạ ơn cứu mạng của Tần Vương điện hạ, Tần Vương phi!"

Hàn Vân Tịch vội vàng đưa tay ra đỡ: "Thiếu tướng quân, vết thương của ngươi còn chưa khỏi, mau đứng lên đi. Vết thương mà nứt ra, đủ cho người nằm mười ngày tám ngày!"

Mục Thanh Vũ không dám để cho Hàn Vân Tịch đỡ, vội vàng tránh ra, nếu có thể, hắn hắn rất hy vọng có thể cùng nữ nhân này nói thêm một lát nữa mới mở cửa.

Ngày đó thấy nữ nhân này một thân một mình đi vào phủ Tần Vương, hắn cũng biết, nữ nhân này không giống nhau!

Không biết làm sao, hắn bị thương quá nặng, vừa tránh ra, trước mắt liền tối sầm lại, trọng tâm không vững vàng liền ngã vào người Hàn Vân Tịch.

"Thanh Vũ ca ca!"

Trường Bình công chúa hô to, chạy tới nhanh như tên, kịp thời kéo Mục Thanh Vũ, kéo về phía nàng, Mục Thanh Vũ đã nằm mơ màng, bất tỉnh nhân sự.

Trường Bình công chúa nhìn về phía Hàn Vân Tịch, mặt đầy vẻ giận dữ: "Hàn Vân Tịch... Thanh Vũ ca ca tại sao lại hôn mê, có phải ngươi động tay chân gì không?"

Hàn Vân Tịch coi thường Trường Bình công chúa, mà gọi Mục Đại tướng quân tới đỡ, dìu Mục Thanh Vũ nằm lên giường nhỏ.

Hàn Vân Tịch bắt mạch, lúc này mới nói, "Hôn mê nhiều ngày, năng lượng trong thân thể chưa đủ, để cho hắn nghỉ ngơi đi, tỉnh thì đút cho ít cháo, ba ngày sau mới có thể bồi bổ, tiến hành tuần tự, không thể đại bổ."

Mục Đại tướng quân gật đầu liên tục, "Đa tạ Tần Vương phi, ơn cứu mạng, trên dưới phủ Mục đều ghi nhớ."

Trường Bình công chúa vừa thấy cảnh tượng này, trong lòng lại tức giận, tức giận nói, "Mục Đại tướng quân, tại sao cái gì ngươi cũng có thể nghe theo nữ nhân này, Thanh Vũ ca ca vừa rồi rất tốt, nhưng bây giờ lại ngất xỉu, nhất định có vấn đề!"

Mục Đại tướng quân nghe trong lòng giận lên, hận không thể giống như Mục Lưu Nguyệt, đánh Trường Bình công chúa. Đáng tiếc Trường Bình là công chúa, hắn không thể dạy dỗ, không thể không nhịn. Bất quá, trong lòng hắn đã có chủ ý, Trường Bình công chúa chanh chua tự do phóng khoáng, có nàng ở đây, trong phủ sẽ không có cuộc sống tốt, bất kể như thế nào, hắn nhất định sẽ không để cho Trường Bình công chúa gả vào phủ Mục!

Hít sâu mấy cái, Mục Đại tướng quân mới tỉnh táo lại, lạnh lùng nói, "Công chúa điện hạ, Thanh Vũ tạm thời không có chuyện gì, hay là mời người về trước."

Trường Bình công chúa lập tức lắc đầu, "Không, ta phải trông nom huynh, huynh ấy bất tỉnh, ta không thể trở về, ta phải chăm sóc huynh!"

"Công chúa điện hạ, người là cành vàng lá ngọc, câu nói đầu tiên của người có thể lấy mạng Thanh Vũ của chúng ta, Thanh Vũ không chịu được sự chăm sóc của người."

Mục Đại tướng quân có thể nói là không nói ra thì không vui, không đánh được công chúa, vậy nói mấy câu thì có thể rồi.

Trường Bình công chúa không ngốc, nghe ra ý giễu cợt, nàng mấp máy môi cũng sắp khóc, "Mục Đại tướng quân đây là trách tội ta sao? Ta cũng không phải là cố ý!"

"Công chúa hiểu lầm, lão thần không dám. Lão thần chẳng qua là cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, công chúa ở lại sẽ làm chuyện cười cho người ngoài, hay là trở về đi." Mục Đại tướng quân lạnh lùng nói.

Hàn Vân Tịch đứng một bên cũng sắp cười ra tiếng, là một người cũng có thể nhìn ra sự kính mến của Trường Bình công chúa đối với Mục Thanh Vũ, với thân phận của nàng, hôn sự này là chuyện mười phần thì chắc chín. Bất quá lần này nàng quấy nhiễu như vậy, Mục Đại tướng quân có thể nhịn được nàng mới là lạ. Mục Đại tướng quân không đồng ý, coi như là Hoàng đế hay Thái hậu, cũng không cách nào cưỡng ép. Trường Bình còn muốn gả vào phủ Mục, thật đúng là vọng tưởng.

Nhưng mà đây cũng là do nàng ta tự làm tự chịu, Hàn Vân Tịch sẽ không đáng tiếc thay nàng.

Trường Bình công chúa cũng biết Mục Đại tướng quân cũng không thế nào tán thành hôn sự của bọn họ, nhưng cho dù như vậy, từ trước tới giờ cũng không nói chuyện với nàng như vậy

Nàng còn muốn nói, lại thấy Mục Tướng quân biểu cảm lạnh lúc, hốc mắt cũng không đau xót, quay đầu thấy Hàn Vân Tịch cười híp mắt nhìn nàng, trong lòng lại nổi giận: "Ngươi cười cái gì mà cười, sớm muộn sẽ có lúc ngươi khóc!"

Trường Bình công chúa hung tợn hét lên một tiếng, giậm chân một cái, xoay người rơi nước mắt.

Hàn Vân Tịch không ngần ngại chút nào, nhìn bóng lưng Trường Bình công chúa đi xa, bờ môi gợi lên một nụ cười vui sướng.

Trường Bình công chúa, ta xem ngươi có thể hoành hành đến khi nào? Hôm đó trúng độc ở Thiên lao Đại Lý Tự, rất nhanh sẽ đại phát tác. Cái này vi khuẩn nấm ngoài da ở hiện đại, ở cổ đại không ai có thể chữa khỏi cho ngươi!

Đến lúc đó, xem người khóc là ai!

Hàn Vân Tịch không nói thêm cái gì, nàng giữ lại mấy túi thảo dược, lại dặn dò cặn kẽ với Mục Đại tướng quân về việc thay thuốc, cùng với tất cả các chuyện kiêng kị, Mục Đại tướng quân đều ghi nhớ từng cái.

Cửa, Long Phi Dạ tỉnh bơ đem tất cả để ở trong mắt, lúc này rốt cuộc mở miệng, giọng nói cơ hồ không có nhiệt độ, "Hàn Vân Tịch, ngươi cần phải trở về chứ?"

Hớ...

Mới vừa luống cuống lại đem tôn đại thần này gạt sang một bên.

"Ừ, lần này trở về." Nàng chạy đến như điên, bồi thêm nụ cười, mơ hồ có loại cảm giác, người này tựa hồ không thể nào cao hứng.

Được rồi, mới thành hôn được mấy ngày nàng bị bắt vào thiên lao, thân là chồng, y quả thật không có gì hay cao hứng.

Đám người Mục Đại tướng quân vội vàng ra tiễn, mà Long Phi Dạ không nói hai lời liền quay đầu rời đi.

Tính tình của hắn chính là lạnh như vậy, giống như một ngọn núi băng, vừa giống như một điều bí ẩn, người người đều sợ, tò mò.

Hàn Vân Tịch ngoan ngoãn đuổi theo, nhớ tới lời cảnh cáo Trường Bình công chúa, cảm thấy buồn cười, nàng thật đúng là bị mình nói trúng, để cho Long Phi Dạ tới đưa về nhà.

Long Phi Dạ chân dài, đi nhanh, Hàn Vân Tịch đều phải chạy chậm mới theo kịp, rốt cuộc, lúc nàng ra khỏi cửa phủ Tướng quân, nhớ lại một chuyện.

Cố Bắc Nguyệt!

Cố Bắc Nguyệt vẫn còn bị nhốt trong thiên lao, tên kia là bị Bắc Cung Hà Trạch bí mật bắt giữ, không nhiều người biết, sẽ không bị động hình chứ?

Thấy Long Phi Dạ lên xe ngựa, Hàn Vân Tịch sợ hãi nói nói, "Điện hạ, ta... Ta quên một chuyện, chờ ta một chút đi?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Vân Tịch liền hối hận, tôn đại thần Long Phi Dạ này làm sao có thể chờ nàng, vì vậy, Long Phi Dạ đang muốn mở miệng, nàng liền vội nói lại, "Điện hạ, nếu không ngươi đi về trước đi, ta rất nhanh sẽ trở về."

Ai ngờ, Long Phi Dạ nhìn cũng không nhìn nàng thêm một cái, trực tiếp hạ màn xe xuống, lạnh lùng nói, "Sau nửa giờ ta ở trong viện Phù Dung không thấy được ngươi, tự gánh lấy hậu quả!"

Y lạnh lùng đều không hỏi nàng có chuyện gì, dứt lời liền cho xe chạy.

Hàn Vân Tịch sững sờ một chút, lạnh quá! Nàng run run, vội vàng quay đầu trở lại đòi Mục Tướng quân một tờ giấy sinh tử, cũng để cho Mục Đại tướng quân nhanh đi đến Đại Lý Tự thả người.

l

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro