Chương 36: ĐỂ CHO NGƯƠI KHỎE, KIẾN THỨC RỘNG RÃI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Sau khi giao phó rõ ràng, Hàn Vân Tịch dường như dẫm lên thời gian chạy về phủ Tần Vương

Trong tẩm cung, Long Phi Dạ đã thay xiêm áo, nằm ở trên chiếc xích đu trong thư phòng, một bộ kim ty mềm bào, cùng khí chất tinh tế bẩm sinh, Hàn Vân Tịch lần đầu phát hiện lại có nam nhân mặc thổ hào kim đẹp như vậy, ở trước mặt y, rất dễ dàng tự ti.

Hàn Vân Tịch điều chỉnh hơi thở một chút, tiến lên, "Điện hạ."

"Ba vị thuốc đều ở đây trên bàn, bây giờ ngươi có thể chế biến thuốc giải." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói, nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Hàn Vân Tịch đi đến cái bàn thấp nhìn, chỉ thấy ba loại dược liệu, theo thứ tự là tím hạ, tím thu, tím đông, ngoan ngoãn, thuốc này cũng không dễ tìm, không nghĩ đến tên này lại đi tìm một đống lớn như vậy.

Hàn Vân Tịch vui vẻ, thật ra thì nàng phải dùng liền một chút xíu, số còn dư có thể mở rộng tồn kho của hệ thống giải độc, những dược liệu này căn cứ vào cách điều chế không giống nhau có thể giải được rất nhiều độc.

"Điện hạ chờ một chút, thần thiếp chế biến tốt cứ tới đây." Hàn Vân Tịch vừa nói, đang muốn đem đống thảo dược thu vào trong túi của nàng.

Nhưng ai biết, ánh mắt tê lạnh của Long Phi Dạ nhìn tới, "Chế thuốc ở đây đi, một chút kiến thức bổn vương cũng không có."

Trời...

Người này còn hoài nghi nàng!

Hàn Vân Tịch len lén liếc mắt, cứ để cho ngươi hoài nghi đi, dù sao ngươi vĩnh viễn cũng không đoán được chân tướng.

"Điện hạ, trên tay thần thiếp cũng không có những dược liệu khác, phải trở về các Vân Nhàn, điện hạ nếu như có hứng thú, không ngại cùng thần thiếp đi một chuyến." Hàn Vân Tịch cười nói.

"Các Vân Nhàn?" Long Phi Dạ tò mò, không nhớ trong phủ Tần Vương có nơi như vậy.

"Thần thiếp tu sửa lại tòa nhà bỏ hoang ở góc Tây Bắc, đặt tên là các Vân Nhàn, những ngày sau thần thiếp ở bên đó, để tránh quấy rầy điện hạ." Hàn Vân Tịch thành thật trả lời.

Thật ra thì trong bụng nàng có chút khẩn trương, rất sợ người này đuổi nàng ra khỏi viện Phù Dung, phải đi đối ứng với Nghi Thái phi và Mộ Dung Uyển Như, nhưng ai biết, y không có ý kiến gì, gật đầu một cái liền đứng dậy muốn đi cùng nàng.

Hàn Vân Tịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong bụng, lanh lẹ đem ba vị thuốc kia bỏ vào trong túi, động tác này, Long Phi Dạ cũng không chú ý nhiều, hắn cũng không biết, động tác này của Hàn Vân Tịch bất quá là che tai mắt của người, ba vị thuốc kia đã sớm bị nàng bỏ vào hệ thống giải độc, nghiêm khắc dựa theo tỷ lệ với những vị thuốc khác mà chế, hơn nữa tự động điều chỉnh nhiệt độ chế biến.

Từ tẩm cung của Long Phi Dạ đi tới các Vân Nhàn của Hàn Vân Tịch phải đi qua vườn hoa, thời gian này, đủ để cho hệ thống giải độc chế ra thuốc giải, Hàn Vân Tịch len lén lấy ra, giấu ở trong túi chữa bệnh.

Đến cửa các Vân Nhàn, Long Phi Dạ mới mở miệng, "Cái gì gọi là Vân Nhàn?"

"Vân tự vô tâm thủy tự nhàn*." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt vừa nói, quay đầu nhìn y, "Điện hạ, thần thiếp gả vào phủ Tần Vương, chỉ mong một chỗ xung quanh các Vân Nhàn."

· Có nghĩa là: Vân là không quan tâm, nước là rảnh rỗi

Thật ra thì Hàn Vân Tịch muốn nói với Long Phi Dạ, "Này, ngươi chớ hoài nghi ta, ta gả vào phủ Tần Vương là bị bắt buộc, ta không có ý đồ gì. Ta chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn bình ổn, ta sẽ không trêu chọc các ngươi, các ngươi cũng đừng tới trêu chọc ta!"

Nhưng nàng rất rõ rằng nếu nói thẳng ra như vậy, Long Phi Dạ nhất định sẽ dùng ánh mắt giết chết nàng, cổ nhân không phải đều thích lấy thơ trữ tình đong đếm sao? Nàng liền nhập gia tùy tục một lần.

Vân tự vô tâm thủy tự nhàn, dù gì cũng là danh ngôn của Bạch Cư Dịch, Hàn Vân Tịch cho là Long Phi Dạ sẽ cười một tiếng, đáng tiếc, y chỉ nhìn nàng chốc lát, mặt không cảm giác, không nói một lời liền đi vào trong các.

Người này không chỉ là mặt tê liệt, đoán rằng lòng cũng tê liệt rồi.

Hàn Vân Tịch đi vào theo, phát hiện Long Phi Dạ ngồi ở cạnh bàn trà, đang đánh giá thế giới nhỏ của nàng. Thân thể người này ngạo ngạn như núi ngồi vào phòng khách nhỏ của nàng nhất thời khí ép mười phần.

Vừa thấy nàng đi vào, hắn liền thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói, "Có thể bắt đầu chế thuốc chưa?"

" Ừ, thần thiếp đi lấy mấy vị thuốc." Hàn Vân Tịch đặc biệt cung kính.

Tốt như vậy kỳ đúng không, hôm nay sẽ để cho ngươi hiểu biết một chút!

Long Phi Dạ tê lạnh nhìn kĩ, Hàn Vân Tịch từ thư phòng nhỏ cầm ra mấy vị thuốc, sau đó, ngay trước mặt y lấy từ trong túi thuốc ra mấy loại dược liệu và ba vị thuốc kia.

Mấy túi dược liệu kia chính là thuốc giải vừa rồi lấy ở hệ thống giải độc, bất kể là từ khối lượng của dược liệu, tỷ lệ phân phối, hay là từ nhiệt độ chế biếc, thời gian chính xác mà nói, đều là hoàn mỹ nhất, nhân công phối hợp để chế biến, căn bản không cách nào đạt tới tài nghệ trí năng hóa*.

· Trí tuệ và tài năng của con người

Chế thuốc Tây y chú trọng sự tinh tế, chế thuốc Trung y có hơi mơ hồ,nhưng là, nếu như đem sự tinh tế của Tây y để chế thuốc Trung, hiệu quả không phải là cách nấu thuốc thủ công có thể so sánh được.

Nói cách khác, cho dù là cùng loại thuốc bắc, Hàn Vân Tịch lấy ra, so với bất kì một đại phu ở thời đại này lấy ra, dược liệu đã tốt hơn rất nhiều.

Những thứ này, Long Phi Dạ làm sao biết được? Ai nói cho y đúng sai của người chuyên nghiệp ở hiện đại chứ?

Hàn Vân Tịch lấy ra rất nhiều dược liệu từ thư phòng, đều là thuốc hạ sốt thông thường, trộn chung với thuốc giải không có ảnh hưởng gì.

"Điện hạ, thật ra thì chế thuốc rất đơn giản."

Hàn Vân Tịch cười thật đẹp, vừa nói, vừa đem thuốc giải và thuốc hạ sốt trộn vào một đống, tất cả đều bỏ vào cối rồi dùng chày giã.

"Nói cho cùng, một đơn thuốc, có lẽ quan trọng nhất chính là tìm đúng các loại thuốc rồi bỏ vào chung một chỗ và giã nát, thế là xong."

Hàn Vân Tịch vừa giã thuốc, vừa giới thiệu vô cùng chuyên nghiệp, "Dĩ nhiên, giã thuốc cũng cần có ý tứ, mấu chốt nhất là độ lớn của lực, không được mạnh quá cũng không được yếu quá."

Nàng vừa nói, đem cái chày đá đưa cho Long Phi Dạ, "Điện hạ, ngươi có muốn thử một chút hay không?"

Long Phi Dạ sớm đã không có tính nhẫn nại, nhàn nhạt nói, "Còn bao lâu nữa?"

Vẻ mặt Hàn Vân Tịch thành thật, lấy một chút thuốc trong cối ra, ngửi một cái, lúc này mới trả lời, "Đoán chừng một giờ."

Một giờ, đó chính là hai giờ.

Long Phi Dạ trực tiếp đứng dậy, "Phối hợp tốt lắm, đến tẩm cung bôi thuốc."

Đây là mệnh lệnh của y, không đợi Hàn Vân Tịch trả lời, dứt lời liền đi.

"Được, điện hạ đi thong thả nha!" Hàn Vân Tịch vui mừng, một đường đi tới cửa, thấy người đã đi xa, cuối cùng không nhịn cười phì ra tiếng.

Xem y còn dám hoài nghi nàng, nếu còn có lần sau, nàng nhất đính sẽ để cho y thấy nhàm chán hơn.

Đóng cửa lại, Hàn Vân Tịch đương nhiên sẽ không đi giã thuốc, tất cả đều bỏ vào hệ thống giải độc để xử lí.

Hai giờ, đủ cho nàng tắm rửa và chợp mắt một lúc. Chuyện giằng co ở phủ Đại tướng quân rất nhiều ngày rồi, nếu không nghỉ ngơi, cái cơ thể pha lê kiêu ngạo này của nàng, sợ là sẽ không đỡ nổi.

Hai giờ sau, Hàn Vân Tịch thần thanh khí sảng xuất hiện trước cửa thư phòng của Long Phi Dạ.

Nàng phát hiện người này đang đọc sách, lười biếng dựa vào tháp sưởi ấm, tay cầm cuốn sách, dáng vẻ cúi đầu cau mày, thật tuấn dật giống như tiên trong tranh vậy, làm người ta cảm thấy rất không chân thật.

Cũng không biết thế nào, trong đầu Hàn Vân Tịch không tự chủ hiện ra cảnh tượng mờ tối của đêm đó, ánh đèn đuốc chiếu vào ngực màu đồng của y, cơ thịt rõ ràng, mười phần dã tính đánh thẳng vào mắt, cứ như vậy câu lấy tâm hồn, rung động lòng người.

Đáng chết, nàng là tới bôi thuốc, sẽ không lay động, làm sao lại nghĩ kì quái như vậy?

Cắn cắn môi, Hàn Vân Tịch đi vào, "Điện hạ, có thể bôi thuốc."

Long Phi Dạ để sách xuống, ngồi dậy, lúc này mới nhìn nàng, con ngươi đen nhánh thâm thúy kia, nhìn nàng chằm chằm.

Vô cớ, lòng dạ Hàn Vân Tịch lạc liễu một chút, theo bản năng tránh được sự nhìn kĩ của y.

Tại sao, nàng lại cảm thấy sợ hãi chứ? Loại cảm giác này, không phải sợ hãi, mà là một loại khẩn trương.

Không phải là bôi thuốc sao? Đơn giản đến nỗi nhắm mắt nàng cũng làm được, nàng còn khẩn trương cái gì?

Hàn Vân Tịch âm thâm ói ra cái máng của mình, tiến lên, cúi đầu, vừa lấy từ túi ra dược liệu và một ít đồ dùng, vừa chỉnh đốn lại lòng.

Rất nhanh, nàng liền khôi phục, ngẩng đầu lên đón ánh mắt bá đạo của Long Phi Dạ, bộ dáng nghiêm túc, giọng nói chuyên nghiệp, "Cởi áo."

Kim ty mềm bào, y phục trắng tinh, động tác cởi quần áo của người này cũng ưu nha, tôn quý như vậy.

Bền chắc ngắn gọn, cơ thịt hấp dẫn (sexy), có vết sẹo trông thật sợ hãi, giống như một con rết nằm ở trên bộ ngực màu đồng cổ của y, dữ tợn nhưng lại tỏ ra dã tính thô cuồng.

Không nghĩ tới mới mấy ngày, vết thương của người này đã khép hết lại, phải biết vết thương do trúng độc so với vết thương này lâu bình phục hơn.

Hàn Vân Tịch nhìn mà không tưởng tượng nổi, cộng thêm lỗ tai đỏ một chút xíu như vậy, điều này làm cho Long Phi Dạ vô cùng khó chịu.

"Xem đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì bôi thuốc đi." Long Phi Dạ giọng lại lạnh không chịu được.

Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên nhìn y, càng không tưởng tượng nổi, nhưng ngước lên đón ánh mắt tràn đầy chán ghét của Long Phi Dạ.

Người này có ý gì? Nàng nhìn cái gì?

Mặc dù có ý niệm si mê như vậy, có thể đó là làm một nữ nhân bình thường theo đuổi cái đẹp có được hay không!

Trong lúc nhất thời, tất cả khẩn trương tất cả đều bị tức giận thay thế, "Lập tức!"

Nàng vừa nói, cũng không cầm thuốc giải, mà là cầm dao, hơ trên ngọn lửa.

"Ngươi làm gì?" Long Phi Dạ lạnh giọng.

"Khai đao, khả năng tự hồi phục của ngươi tốt, vết thương cũng khỏi rồi, thuốc giải không có cách nào ngấm vào bên trong trong thời gian ngắn, cho nên chỉ có thể mở vết thương ra." Hàn Vân Tịch nghiêm trang trả lời.

Thật ra thì, không cần biện pháp này cũng có thể, chỉ cần nàng thêm thuốc khi mổ, tăng cường dược liệu, hiệu quả là giống nhau.

Nhưng là, ánh mắt chán ghét của Long Phi Dạ làm cho nàng rất không cao hứng.

Trên cái thế giới này vĩnh viễn không nên đắc tội hai loại người, một loại là thợ cắt tóc, một loại là thầy thuốc. Cái trước sẽ để cho ngươi xấu xí đến sống không bằng chết, người sau sẽ khiến cho ngươi đau đến không thể sống chết.

"Ngươi chắc chắn?" Long Phi Dạ hoài nghi nhìn nàng.

"Chắc chắn!" Hàn Vân Tịch một lời không qua loa, giải thích, "Điện hạ, cũng có thể không dùng dao, nhưng là, nếu không mổ, những thuốc này phải mất nửa tháng mới có thể hút hết độc trong người ra, ngươi tự quyết định đi."

Y chỉ có mười ngày, đến nay trải qua bảy ngày.

Loại cảm giác bị người khác khống chế khiến cho Long Phi Dạ không thoải mái, nhưng y cũng chỉ có thể tìm Hàn Vân Tịch giải độc.

"Động đao đi." Y đáp ứng.

Động dao ở trên vết thương, cái loại cảm giác đó đau đớn kinh khủng hơn rất nhiều so với trực tiếp đâm, Hàn Vân Tịch rất mong đợi y thay đổi biểu cảm. Nàng thật lòng không hạ thủ lưu tình, nhưng ai biết, một dao hạ đi xuống, Long Phi Dạ nhíu mày một cái, biểu tình lạnh tanh, mắt nhìn chằm chằm vào vết thượng của mình.

Người tốt, đau đớn như thế nào mới có thể khiến cho y cau mày chứ?

Hàn Vân Tịch phát hiện ra ý nghĩ này của mình tốt hơn nhiều, thu lại tâm tư, nàng vội vàng bôi thuốc, động tác ngược lại nhẹ nhàng không ít, tận lực giảm bớt cảm giác đau đớn của y.

Rất nhanh, đem thuốc thoa lên trên vết thương, băng bó rồi dùng vải cố định lại, chuyện đã làm xong.

"Tốt lắm, sáng sớm ngày mai ta tới lấy thuốc, xử lý vết thương." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

"Không cần thay thuốc sao?" Long Phi Dạ hỏi.

A5f

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro