Quyển 5 chương 117 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 117 (1)
Vân Phong, Khởi La còn có La Đằng rất nhanh lên đường rời khỏi vương thành của tộc Bạng Đề, trên đường đi ra ngoài cũng coi như thuận lợi. Lúc ra khỏi vương thành Vân Phong liền lấy ngọc bội Chỉ Linh ra nhìn cẩn thận lần nữa, thấy điểm sáng đã lâu không xuất hiện lóe lên, đó là khí tức của Tiêu Vân, nhìn điểm sáng lóe lên ở bên trong vương thành, Vân Phong nhếch môi, Tiêu Vẫn cũng coi như một người thông minh, lại có thể đuổi tới nơi này, không hổ là cánh tay đắc lực của Vương tộc Li Vẫn, cũng không trách Vương của tộc Li Vẫn để cho hắn đi theo.
Chỉ có điều, Vương của tộc Li Vẫn không nghĩ tới ở giữa sẽ xuất hiện nhiều biến cố như thế, càng không ngờ bọn họ sẽ đi sâu vào vương thành như vậy. Tộc Bạng Đề đối với người ngoại tộc là cảnh giác và phòng bị, nhất là đối với người ngoại tộc tiến vào vương thành, nàng tin là Tiêu Vân sẽ không xuất hiện trong một thời gian dài. Hắn cũng không có dược tễ biến hình, nên không thể nào thay đổi hình dạng mà lẻn vào trong vương thành, làm một người ngoại tộc, hành động của hắn ở đó sẽ không tiện,phải chịu rất nhiều gò bó.

Lúc này Tiêu Vân vẫn còn ở trong thành, còn Vân Phong đã ra khỏi thành, hắn muốn ra khỏi thành chắc phải cần một khoảng thời gian nữa. Vân Phong thu hồi ngọc bội Chỉ Linh, trên mặt mang đầy ý cười, La Đằng nhìn thấy không khỏi cau mày: " Ngươi đang cười trộm cái gì? Vừa rồi hình như ngươi đang nhìn một vật ?"
Vân Phong nhếch môi, tròng mắt đen quét qua La Đằng: " Ngươi thật nhiều chuyện. "
Khởi La âm thầm gật đầu, sắc mặt La Đằng quẫn bách, Vân Phong nhìn qua phương hướng phía trước một chút. " Nếu chúng ta đã ra khỏi thành, hay là sớm rời khỏi chỗ này, tránh để người tuần tra nghi ngờ."

"Người muốn dẫn chúng ta đi đâu? Ngươi có dự định gì ?" La Đằng hỏi một câu, Khởi La liền liếc hắn một cái, " Chẳng lẽ người không nhìn ra sao? Trong lòng nàng đã hiểu rõ, chúng ta chỉ cần đi theo nàng là đủ rồi. "

Vân Phong cười nhạt, " La Đằng, ngươi ít nói vài câu đi, cẩn thận nói nhiều dạ dày không thoải mái." Vân Phong nói xong liền xoay người đi về phía trước, Khởi La che miệng cười một tiếng rồi cũng đi theo, chỉ còn La Đằng một mình đứng đó, mặt đầy mê man, " Dạ dày không thoải mái . . . Dạ dày ta có lúc nào không thoải mái . . . " La Đằng mang một bụng nghi ngờ đuổi theo, một mực không nghĩ ra Vân Phong nói những lời này là có ý gì.

Trên đường đi về phía bắc của hải vực Tây Hải, La Đằng vẫn đang suy tư câu nói kia của Vân Phong, an tĩnh hơn rất nhiều, Vân Phong bỗng cảm thấy bên tai thanh tĩnh không ít, Khởi La yên lặng đi theo, cuối cùng không nhịn được mở miệng, " Người muốn đi đâu ? Sao không nói cho ta biết, ta hiểu biết về Vô Tận Hải hơn ngươi, nếu như có gì nguy hiểm có thể tránh kịp thời không phải sao? "
Vân Phong nhìn Khởi La một cái, " Ta cũng không phải cố ý giấu hiếm, ta cũng đang muốn hỏi người. "

Trong mắt Khởi La lộ ra một nụ cười, không có Tiêu Vân ở cạnh nàng tỏ ra yếu thế rất nhiều, vào giờ phút này nàng lĩnh hội vô cùng rõ ràng, vốn là Vân Phong vì nàng và tộc Li Vẫn mới phải đi tìm mảnh ghép bản đồ, nhưng giờ nhìn lại Vân Phong đã làm hết thảy, ngược lại nàng trở thành một người phụ thuộc. Nếu chỉ bằng một mình nàng, căn bản không tìm được bất cứ tim tức gì về mảnh ghép bản đồ, Khởi La cũng chỉ có thể dựa vào Vân Phong để tìm. Vì phải nhờ đến Vân Phong nên tất nhiên phải tạo mối quan hệ hòa hợp với nàng.

Nỗi sợ của Khởi La bây giờ là Vân Phong bỏ đi giữa chừng, như vậy khi nàng trở về tộc Li Vẫn sẽ mất mạng.

" Thung lũng Tang Lũng , ngươi biết đây là nơi nào không?." Vân Phong hỏi một câu, Khởi La liền ngẩn ra, " Chẳng lẽ mảnh ghép bản đồ ở bên trong thung lũng Tang Lũng?"

Vân Phong nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Khởi La, một lúc sau nàng cũng coi như khôi phục được tỉnh táo. " Thung lũng Tang Lũng đối với Vô Tận Hải chính là một vùng đất cấm ! Nơi đó có rất ít hải tộc đặt chân đến, phàm là hải tộc khi đến gần đều chết một cách kì lạ ! Biện pháp cứu mạng nào cũng vô ích ! Nơi đó rất đáng sợ ! Hải tộc không thể đến gần được."
" Khuôn mặt của những hải tộc kia lúc sắp chết có phải đều tím đen, chỉ còn lại một bộ xương trắng, chỉ còn chút hơi tàn không?"

Khởi La kinh ngạc nhìn Vân Phong, " Ngươi làm sao biết . . . "

Tròng mắt đen lóe lên, đúng như dự đoán, người tộc Bạng Đề nọ cũng có triệu chứng giống vậy, hải tộc đều bó tay nhưng đối với Vân Phong mà nói thì không phải là không thể, theo lời Nhị Lôi nói thì long tức yếu ớt kia đối với hắn mà nói thì quá mức đơn giản!. Có Nhị Lôi mở đường, tiến vào thung lũng Tang Lũng căn bản không phải là vấn đề ! Tuy nhiên long tức yếu ớt kia đối với hải tộc chính là trí mạng, hoặc là nói bất kì người hay ma thú có tồn tại long tức trong cơ thể, đều là trí mạng !

Long tức rất bá đạo cùng cường hãn, một đạo khí tức có thể hành hạ phần lớn ma thú đến chết đi sống lại, chẳng trách Long tộc ở giới ma thú chiếm một vị trí rất cao.

"Ở thế giới loài người cũng có triệu chứng gần giống vậy .... Chỉ có điều ở đây có vài điểm bất đồng thôi." Vân Phnog tùy tiện nói thêm một câu, Khởi La nửa tin nửa ngờ, La Đằng đi theo phía sau cũng không để ý đến chuyện này.

" Thế giới loài người cũng phức tạp và nguy hiểm vậy sao . . . " Khởi La lẩm bẩm nói nhỏ, Vân Phong ở một bên nín cười, suýt chút nữa làm lộ tẩy, chỉ thuận miệng nói một câu mà nàng lại còn tin là thật, tin cũng tốt. " Như vậy bất kì hải tộc nào đều không thể đến gần thung lũng Tang Lũng nửa bước?. "
Khởi La gật đầu một cái, mở miệng, " Cường giả hải tộc muốn vào cũng có thể, bởi vì đã có cường giả thành công tiến vào thung lũng Tang Lũng, chỉ có điều không thể ở lâu, ta đoán trong đó nhất định có một thứ gì đó hạn chế hải tộc. "

Vân Phong khá đồng ý với giả thuyết này, nếu như nàng đoán không sai, bốn phía của thung lũng này đều có long tức nhàn nhạt bao quanh, cường giả trong hải tộc có thể bảo toàn tính mạng bằng cách dùng thực lực của mình tạm thời chế trụ luồng long tức này, nhưng những hải tộc khác không được may mắn như vậy, Thực lực hơi yếu một chút sẽ bị long tức yếu ớt này lấy mạng.

"Ta lấy được tin tức về mảnh ghép bản đồ từ tộc Bạng Đề, vương thất tộc Bạng Đề đã biết được vị trí chính xác của mảnh ghép bản đồ, chính là ở thung lũng Tang Lũng." Vân Phong nói xong, sắc mặt Khởi La lập tức tái nhợt, "Nếu đúng là như vậy, chúng ta . . ." Khởi La nhìn về phía Vân Phong. " Nếu như ngươi có thể tiến vào thung lũng Tang Lũng . . . "

Vân Phong nâng mi, " Ngươi cho là ta sẽ thay tộc Li Vẫn làm việc sao? "

Khởi La ngẩn ra, sắc mặt có chút đỏ, ban đầu là nàng tìm tới Vân Phong trước, còn cùng nàng (VP) làm giao dịch, cũng là nàng cứng rắn mang Vân Phong về vương thành của tộc Li Vẫn, nếu như không phải nàng quyết định, Vân Phong sẽ không có quan hệ gì với nàng, nhưng nàng chính là mấu chốt của việc tìm kiếm mảnh ghép bản đồ, nàng sẽ không để Vân Phong chạy mất..

" Ý của ta không phải như vậy, ý ta là . . . Ngươi có thể mang ta vào cùng không? " Khởi La mở miệng, Vân Phong có chút kinh ngạc, những hải tộc kia thực lực hơn xa nàng đều không thể thoát khỏi việc bị long tức hành hạ, nếu nàng đi vào cũng chỉ có thể ở bên mình nửa bước không rời, Vân Phong nghĩ tới đây không khỏi cau mày, nàng không muốn làm việc bó tay bó chân, còn phải dẫn theo nhân vật này bên người.
"Mang ngươi vào, ngươi chỉ có chết. " Vân Phong mở miệng, Khởi La ngẩn ra, chết sao? Nếu không có Vân Phong che chở nàng tất nhiên sẽ chết . . . Nhưng nếu như nàng không đi vào, việc Vương giao phó phải làm sao . . . Khởi La khẽ cắn môi, nếu như lúc này có Tiêu Vân ở đây, bằng thực lực của hắn có thể mang nàng vào mà không có vấn đề gì.

Thấy khởi La không lên tiếng nữa Vân Phong cũng không nói nhiều, mang Khởi La đi vào chính là một phiền toái đối với bản thân nàng, không nhắc đến trên đường đi nàng phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, nàng cùng Khởi La cũng không thân thiết, nàng cùng tộc Li Vẫn có chung mục đích, cuối cùng cũng phải đứng ở phe đối lập, tranh đoạt mảnh ghép bản đồ này. Đến lúc đó quan hệ giữa hai bên sẽ không hòa hợp như bây giờ.

Trên đường đi cũng không nói gì khác, Vân Phong nói tin tức về mảnh ghép bản đồ cho Khởi La coi như là hết tình hết nghĩa, những thứ khác sẽ không có nữa, trong lòng Khởi La cũng biết mình yêu cầu hơi quá đáng, nên không đề cập đến vấn đề này nữa, La Đằng ở phía sau không biểu cảm đi theo, hắn không quan tâm đến mảnh ghép bản đồ, hắn chỉ quan tâm đến món đồ mà hắn cho là Vân Phong đã lấy đi.

Tiến về phía thung lũng Tang Lũng, vị trí cụ thể thì Vân Phong cũng không rõ, chỉ biết thung lũng Tang Lũng ở gần biên giới phía bắc ở hải vực Tây Hải, tuy nhiên biên giới phía bắc rất dài, phạm vi lại rộng lớn, để tìm được vị trí cụ thể cần phải tốn một ít công phu, xem ra Khởi La cũng không biết vị trí của thể của thung lũng.

Lãng phí hơn mười mấy ngày, nhóm người Vân Phong cũng tìm thấy một khu vực gần giống, nhìn hải vực rộng lớn trước mặt, Vân Phong chỉ thấy nhức đầu, không hiểu sao lúc đó nàng có thể đặt ra nhiều như vậy, phụ cận nơi này không thấy có dấu vết của hải tộc, ngay cả nàng cần một hải tộc để hỏi cũng không có, rốt cuộc nên làm như thế nào để biết được vị trí cụ thể của thung lũng Tang Lũng.
"Có động tĩnh." La Đằng đột nhiên thấp giọng mở miệng, " Giống như có người đang tiến về phía chúng ta! "

La Đằng nói xong, sắc mặt Vân Phong trầm xuống, liền dùng tốc độ cực nhanh cùng La Đằng kéo Khởi La ẩn thân vào một góc, Khởi La muốn mở miệng, Vân Phong dứt khoát che miệng nàng lại, ngón tay mềm mại loáng thoáng đụng phải hàm răng sắc bén trong miệng Khởi La, dù là nhà tiên tri, răng của hải tộc vẫn vô cùng sắc bén.

Lẳng lặng chờ đợi, động tĩnh mà La Đằng nói cũng không xuất hiện, tuy vậy vẻ mặt La Đằng lại càng ngày càng khẩn trương, rốt cuộc đột nhiên tròng mắt đen chợt lóe, La Đằng đè thấp người xuống, Vân Phong cũng hạ thấp người xuống phần lưng của Khởi La, tròng mắt đen của Vân Phong xuyên qua đám rong biển rậm rạp nhìn về phía trước, mấy bóng đen phát ra âm thanh cực kỳ nhỏ lướt qua trước mặt, nếu không nghe cẩn thận sẽ khó phát hiện ra, nhưng đúng là có bóng người !

La Đằng ở trước mặt không nhúch nhích, Vân Phong cũng không dám có bất kỳ động tác nào, Khởi La mở mắt nhìn bốn phía, cũng không dám lên tiếng. Mấy đạo thân ảnh đi qua đã lâu, lại có mấy dạo thân ảnh tiếp tục đi qua, không phát ra tiếng động, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy nàng sẽ cho là nơi này không có người.

Lại an tĩnh chờ thêm một đoạn thời gian, La Đằng liền động, đầu tiên là khẽ nâng đầu lên, rồi đến người, tiếp đến là hai cánh tay chống trên mặt đất để tạo lực đứng thẳng người lên, có thể trên trán hẳn có một tầng mồ hôi, mấy người vừa tới làm La Đằng cảm thấy hết sức khẩn trương cùng bất an.
"Đó là người nào?" Khởi La có chút sợ, mở miệng, tứ chi mềm nhĩn từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt kinh hoàng, sắc mặt La Đằng nhưng trọng nhìn theo phương hướng mà bóng người rời đi, chậm rãi mở miệng. " Đều là người cho ta cảm giác áp lực"

"Đi thôi." vân Phong yên lặng ở phía sau mở miệng, La Đăng cùng Khởi La nghe được đều không khỏi kinh ngạc, đi? Đi nơi nào? Nếu tiếp tục đi về phía trước sẽ đụng phải những người kia sao? " Ngươi chờ một chút, mấy người kia có lẽ còn chưa đi xa đâu ! " La Đằng trợn tròn mắt gầm nhẹ một tiếng, Vân Phong quay đầu, " Nếu có người dẫn đường, sao chúng ta không đuổi theo? "

"Ý ngươi là, đám người kia cũng đi thung lũng Tang Lũng? " Khởi La nhìn Vân Phong, nàng gật đầu," Những người kia thực lực rất cường hãn, lao tới nơi này trừ thung lũng Tang Lũng thì còn nơi nào khác? Huống chi bọ họ đều là người tộc Bạng Đề."

"Người làm sao biết!" La Đằng tiếp tục trợn to mắt, Vân Phong cười haha một tiếng, chỉ vào đầu mình," La Đằng, ngươi không có óc suy nghĩ sao? "

Khởi La cúi đầu cau mày, " Không sai, có khả năng nơi này trừ tộc Bạng Đề thì không có người khác nữa, theo lời bọn họ, chứng minh mục đích của đám người đó chính là thung lũng Tang Lũng. "

"Mau đi theo, nếu mất dấu thì ước chừng chúng ta phải mất một phen công phu nữa để tìm ra thung lũng." Vân Phong nói xong dẫn đầu chạy về phía trước, Khởi La vội vàng theo sát, La Đằng ở phía sau âm thầm mắng một câu rồi cũng vô cùng lo lắng đi theo, người dẫn đường miễn phí, ai mà không muốn?
Thận trọng đi theo sau mấy bóng người lén lút kia, ba người Vân Phong tậm lực giữ một khoảng cách nhất định, đem hết toàn lực giữ yên lặng, một khi hai nhóm người kia chú ý tới, phiền toái cũng đến. May mắn là phía trước không phát hiện gì, bọn họ đi tới đi lui thì dừng lại một chút, tựa hồ đang cân nhắc gì đó, nên không dư thừa tinh lực để xem phía sau mình có bị theo dõi không.

Người dẫn đường phía trước không ngừng đi sâu vào trong, Vân Phong cảm thấy đường đi đã lệch với tưởng tượng ban đầu của nàng, bọn họ chỉ đi quanh co, vốn là một mực đi về phía bắc, nhưng bây giờ sau khi rẽ vào một góc thì đi về phía nam, hơn nữa vẫn tiếp tục đi, Vân Phong có chút hoài nghi rằng nàng đã tìm sai người.

"Này! Ngươi chắc chắn là không đi sai chứ?" La Đằng sáp tới gần, hạ thấp giọng hỏi một câu, Vân Phong cau mày, Khởi La ha ha cười một tiếng, " Nếu đi sai, cùng lắm là chúng ta trở về đường cũ."

La Đằng nâng mi khiêu khích, " Người quay đầu lại nhìn một chút đi, chúng ta phải trở về như thế nào!"

Khởi La vừa quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trắng bệch, Vân Phong có chút hiếu kỳ cũng quay đầu lại nhìn thì phát hiện đường về không thấy nữa ! Lúc nãy đường đi vẫn còn ở đây, bây giờ hoàn toàn không thấy nữa ! Chính xác mà nói,con đường nàng vừa đi dã thay đổi hoàn toàn! Muốn dựa theo đường cũ trở về, chỉ có thể nằm mơ!
"Không trở về được nữa . . ." Khởi La tự lẩm bẩm, nhìn cảnh tượng trước sau bất đồng không nói nên lời, Vân Phong nhìn về phía trước, " Nếu đã không thể quay lại thì chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, không có lựa chọn nào khác. "

La Đằng nhìn sắc mặt Khởi La trầm xuống rất vui vẻ cười cười, có chút cười trên nỗi đau của người khác, Khởi La không để ý tới, chán nản đi theo Vân Phong về phía trước, giờ phút này ba người không còn đường lui, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước, vấn đề bây giờ chính là bị hau nhóm người trước mặt phát hiện, ác chiến một trận!

Hai nhóm người trước mặt đang không ngừng vừa đi vừa dừng một chút, đường đi kéo dài về phía nam, mới đầu Vân Phong không cảm thấy gì, nhưng càng đi càng phát hiện, mặc dù không liên tục đi về phía nam, nhưng cũng không quay đầu, địa thế trước mặt thì ngày càng thấp, giống như đi xuống sườn núi, tuyến đường xoắn ốc không ngừng đi sâu vào lòng đất.

"Bọn họ muốn đi sâu vào đây vậy, không phải đi xuống nữa là đáy biển sao?" La Đằng theo sau nói thầm một câu, Vân Phong biết dù họ muốn đi đến đâu, bọn họ cũng phải đi theo.

Hai nhóm người trước mặt đi lâu như vậy cũng không phát hiện phía sau bị theo dõi, vẫn tiếp tục đi sâu vào, cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại, Vân Phong cùng Khởi La cẩn thận tiến đến gần một chút, nhưng La Đằng nhao nhao muốn đến phía trước để nhìn kỹ hơn, không đợi Vân Phong nói gì, hắn đã chạy ra ngoài như một làn khói.
" Hắn sẽ không có việc gì chứ?" Khởi La nhìn theo bóng lưng La Đằng, Vân Phong kéo nàng đi tới một vị trí bí ẩn, " Hắn đi thăm dò một chút cũng tốt."

Chỉ trong chốc lát La Đằng đã trở lại, sắc mặt có chút có coi, " Trước mặt chắc là thung lũng Tang Lũng, có một nhóm người dừng lại ở đó, ta không đến quá gần nhưng cảm nhận được một thứ gì đó không thoải mái, tựa hồ có vật liều mạng muốn chui vào trong thân thể ta!" Thần sắc La Đằng pha chút sợ hãi, Vân Phong cũng biết nơi này chắc là thung lũng Tang Lũng, thứ liều mạng muốn chui vào bên trong thân thể hải tộc kia hẳn là long tức!

" Lại có động tĩnh ! " Thần sắc La Đằng khẽ biến, thân hình chợt lóe, Vân Phong vội vàng kéo Khởi La núp vào, chỉ lát sau thì có mấy đạo thân ảnh đi tới, đúng lúc đi tới trước mặt Vân Phong, nàng vội vàng che miệng Khởi La, hô hấp cũng hạ xuống, La Đằng cũng vậy, đôi mắt khẩn trương đánh giá mấy đạo thân ảnh.

Cỏ dại trước mắt che mất tầm nhìn của Vân Phong, nàng không nhìn thấy rõ người đến là ai, nhưng rất nhanh nàng liền nhận ra.

" Chính là trước mặt? " Một âm thanh êm ái chậm rãi vang lên, tiếp theo là một âm thanh hết sức cung kính, " Báo cáo Đại điện hạ, chắc là trước mặt không thể nghi ngờ, Nhị điện hạ cùng Tam điện hạ đích thân dẫn đội ngũ đi theo đường này."
"Hừ! Bọn họ cho là ta đã lỡ mất cơ hội này, nhưng cuối cùng lại dự đoán sai, chúng ta đi ! " Âm thanh vang lên, mấy đạo thân ảnh lập tức lao về phía trước, tròng mắt đen của Vân Phong trầm xuống, tốc độ đuổi theo của điện hạ tộc Bạng Đề lại nhanh như vậy, điều này nằm ngoài dự liệu của nàng, thông qua lời nói vừa rồi xem ra cả Nhị điện hạ và Tam điện hạ đều đến đông đủ.

"Ta nghĩ tốt hơn là ở lại đây, nhiều người hứng thú với mảnh ghép bản đồ như vậy, dù thực lực của ngươi cũng coi như là mạnh, nhưng ngươi đoạt được sao?" La Đằng nhìn về phía Vân Phong, nàng cười nhạt, sức của một mình nàng không thể chống lại ba bị điện hạ của tộc Bạng Đề, nhưng nàng lại có ưu thế tuyệt đối ở thung lũng Tang Lũng.

" Cái này thì không chắc" Khởi La nhìn La Đằng một cái, " Xung quanh thung lũng Tang Lũng có nhân tố có thể lấy mạng hải tộc, vừa rồi ngươi đến gần đó chắc cũng rõ ràng mấy phần cảm giác khó chịu, coi như thành viên vương thất tộc Bạng Đề có mấy phần thực lực, cũng khó có thể vào sâu hơn, nhưng Vân Phong thì khác."

La Đằng khịt mũi coi thường, "Có gì không giống nhau? "

La Đằng không biết thân phận loài người của Vân Phong, cũng không biết nàng có pháo bảo hộ thân là Nhị Lôi, mặc dù Khởi La không hiểu được nhiều, nhưng nàng khẳng định Vân Phong sẽ không sao, " Những nhân tố có thể gây chết người kia có lẽ sẽ vô hiệu với Vân Phong."

La Đằng cười, rõ ràng không tin lời của Khởi La, trong mắt hắn Vân Phong cũng là hải tộc, tại sao nhân tố đó lại bỏ qua Vân Phong chứ? Nàng đúng là rất cường hãn, nhưng điều đó cũng không quá đặc biệt.

" Chúng ta tiến lên phía trước một chút, nhìn rõ bọn họ có hành động gì cũng tốt." Vân Phong nói xong đứng dậy ra ngoài, Khởi La cũng đi theo, La Đằng ở phía sau có chút do dự, nghĩ đến vừa rồi những người kia đều cho hắn cảm giác không thoải mái, không tình nguyện lại gần, cuối cùng vẫn cắn răng đi theo.
Ba người ẩn nấp trên một sườn núi cao, bên dưới sườn núi là nơi nhóm người kia dừng lại theo lời La Đằng, trên sườn núi cao có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống phía dưới, Vân Phong nhìn lướt qua một chút, lần này tộc Bạng Đề có mười mấy người, ba vị điện hạ cũng chỉ mang theo mấy người mà hôi, nhưng thực lực cũng thuộc dạng cao thủ, xem ra lực lượng tinh nhuệ của tộc Bạng Đề tụ họp hết ở chỗ này.

Tầm nhìn trên sườn núi rất tố, tuy cách xa nhưng vẫn nghe được rõ ràng động tĩnh phía dưới, cuộc nói chuyện của ba vị điện hạ bị Vân Phong nghe không lọt một chữ.

"Không nghĩ tới đại ca cũng có thể đến nơi này, thật đúng là không dễ dàng ! "

" Ta biết, người đại ca phái ra tìm hiểu đã bị thương, còn suýt mất mạng."

" Chậc chậc, thật đáng tiếc, hao tổn một vị đại tướng mà không đổi được bất kì tin tức nào, đúng là tiền mất tật mang. "

Giọng điệu của Nhị điện hạ cùng Tam điện hạ của tộc Bạng Đề có chút chết giễu, Vân Phong nhếch môi, nàng đã sớm nghĩ đến nội bộ vương thất tộc Bạng Đề không thể chung sống hài hòa, nhất là sau lần này, vì tranh đoạt mảnh ghép bản đồ, chuyện tàn sát huynh đệ ruột thịt cũng có thể xảy ra.

"Chỉ sợ lại làm các ngươi thất vọng rồi, đúng là đại tiếng của ta bị thương nhưng hôm nay đã hoàn toàn bình phục."
Hai vị điện hạ nghe xong khó tránh khỏi giật mình, dường như cũng biết được sự nguy hiểm của thung lũng Tang Lũng đối với hải tộc, " Đại ca thật may mắn, người sắp chết cũng có thể cứu về!"

"Có cao nhân trợ giúp tất nhiên không có vấn đề gì,tâm tư của mọi người trong lòng chúng ta đều biết, đã vậy ta nói luôn, các ngươi còn mạng mà tiếng vào thung lũng Tang Lũng sao !"

Nhị điện hạ cùng Tam điện hạ nghe xong đột nhiên hung hăng nheo mắt lại, Đại điện hạ cười ha ha một tiếng, " Các ngươi vẫn quanh quẩn ở đây mà không đi vào,không phải là không có biện pháp đi vào sao !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro