Ác mộng bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đang làm gì vậy?

             Khi nhìn thấy đôi mắt phẫn hận của em, tôi chợt run rẩy..  Nhưng lý trí điên dại lại dày vò tôi. Dày vò em.

              Từng mũi kim tiêm vào. Là Hận.  Đích thực là thù hận.  Là những thù hận chất chứa trong tôi.  Tôi chờ ngày này từ lâu, phải.  Tôi không ngừng nhắc nhở chính mình rằng.  Đối với em tôi chỉ là thù hận.

********************* ta là đường phân cách au cày view mệt mỏi và thất tình rồi...  An ủi ta điii  ************************

             Khi nhìn thấy em ngồi thu mình trong góc phòng..  Tôi thấy chính mình.. Thấy nỗi phẫn hận của mình.

    Tôi điên dại.  Muốn nhào tới cấu xé,  thậm chí mài mòn xương cốt em ra để giày xéo. Nhưng tôi lại trấn tĩnh chính mình, tôi không thể để em chết đơn giản thế được

Lý trí đã trở lại,  đôi mắt đã đen lạnh, lạnh nhạt mà sắt bén.

Từng bước tiến lại gần.  Nhìn con mồi co rút,  hoảng sợ. Môi kéo một đường cong đẹp mắt.

            Nắm lấy chiếc cằm nhọn tinh xảo.  Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp,  sâu hút. Lần đầu tôi thấy được thế giới cổ tích tươi đẹp.  Cũng là lúc tôi thấy thế giới ghê tởm của bản thân mình.

Tôi hung hăng bấu chặt,  siết đến lúc những ngón tay tựa hồ cũng cảm thấy đau đớn.  Nhìn đôi mắt xinh đẹp xao động vì hoảng sợ,  nhìn những vết đỏ in hằn trên cổ và cằm ấy.  Dường như tôi cảm thấy thỏa mãn.

Từ từ thôi.  Tôi sẽ giết em trong sự giày vò dơ bẩn..  Dơ bẩn như chính tôi
Haha..  Tôi nên vui mừng? 

*****************

Hắn ta là ai? 

Trong bóng đêm tôi chỉ thấy đôi mắt của hắn.  Hắn nhìn tôi đầy nguy hiểm. 
Giống báo đen.  Đúng rất giống,..  Tôi hoảng sợ cố lui mình thu lại một góc.

Hắn biến thái? 

Những ngón tay thon dài lạnh lẽo đang chạm vào cằm tôi.  Khẽ vuốt ve như cách những những nhà khảo cổ trân quý món báu vật vừa tìm được..  Sau đó dần bóp lấy. Đau, rất đau,  nhưng không biết vì sao tôi không cự quậy.  Tôi không phản kháng!  Vì tôi bị chìm trong ánh mắt ấy.  Hắn đang nhìn tôi,  trong bóng tối mơ hồ, ánh mắt điên dại lạnh lẽo..  Lạnh hơn cả ánh trăng ngoài kia...  Chất chứa đầy thù hận.

Hắn điên rồi?

Hắn ta đang làm gì?  Buông ra!  Buông tôi ra! Những mũi thuốc màu sắc tôi không rõ đang dần dần nuốt chửng cánh tay tôi.  Đau tê tái.  Tôi cố lách mình né tránh thì hắn càng hung bạo.  Túm lấy tôi, hắn khẽ thổi bên tai tôi một hơi thở nóng hổi, ghê tởm :
" đừng nghịch ngợm,  sẽ chết đấy "
... Hắn ta điên rồi,  thật sự điên rồi.
Tôi đang cố trấn an sự sợ hãi của mình thì cảm giác ống kim đã ghim sâu vào da thịt tôi. Từng luồng chất lỏng xấu xí đang hòa trộn vào máu.  Cơn tê dại ập đến. Đôi mắt nặng trĩu đau đớn khép lại.  Ác mộng thật sự mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro