3. Thượng khả bát niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




00.

Tô Thiệp sống lại, đối ngoại tuyên bố là khách khanh Giang gia Giang Thái Dung.

Năm nay lại là Thượng Khả Bát Niên.

01.

Con người Tô Thiệp có thể khái quát thành hai chữ: một là chua xót, hai là trung thành.

Một lần cùng Giang Trừng ra ngoài săn đêm thì biểu hiện vô cùng hứng thú.

Không ngờ lúc đi đến ngọn núi sát biên giới Mạt Lăng, Giang Trừng nói với hắn, hồi đó tới là bởi vì tâm tình không tốt nên muốn đánh người. Đánh đấm thế nào mà thuốc mang theo bên mình văng mất, sau đó thì toang.

"Thật là một lần sảy chân để hận nghìn đời, một đời thanh danh hủy trong tay ngươi. Con mẹ nó."

"... Giang tông chủ không nguyện ý về tay ta?"

"Khi đó đương nhiên không muốn, nếu không thì sao nào? Ngươi cho rằng ta không có tự trọng à... Được rồi, được rồi! Hiện tại ta cam tâm tình nguyện! Ngươi đàn ông lên chút coi!"

02.

Tô Thiệp là một tên tự làm khó mình, biểu hiện rõ ràng nhất là lúc đang chiến đấu.

Mắt thấy ánh sáng Tam Độc Tử Điện lưu chuyển rực rỡ, một đường ánh lửa cùng tia chớp. Tô Thiệp nắm Nan Bình, mùi vị trong lòng không mấy dễ chịu.

Mắt thấy Giang Trừng thân là một Khôn Trạch, đánh nhau lại còn mạnh hơn Càn Nguyên hắn đây, thậm chí còn che chắn trước mặt hắn, mùi vị trong lòng vô cùng không dễ chịu.

Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, một bước dài xông lên phía trước, hai tay ấn mạnh lên bả vai Giang Trừng, nhấn Giang Trừng ngồi lên tảng đá xanh kề bên, 'keng' một tiếng rút ra Nan Bình, hét: "Ngài cứ ngồi đây! Để ta lên!"

Xoay người vọt về phía tà ma.

Giang Trừng: ...???

Giang Trừng chống cằm nhìn Tô Thiệp đánh đến liều sống liều chết, cảm thấy mấy tên nam nhân chủ nghĩa đại Càn Nguyên có lúc thật đúng là ấu trĩ.

Đã lâu rồi không có ai che chắn trước người hắn, không ngờ cảm giác vẫn rất tốt... Chỉ là ngồi không quan sát có chút nhàn rỗi.

Kết quả vẫn là không nhịn được, rút kiếm quay lại tham chiến:

"Đánh hướng đó! Ngươi ngốc sao!"

"Ta là người của Giang tông chủ."

"Ngươi phải nói mấy lời này trước mặt thứ đồ này hả?!?!"

03.

Lâu ngày ở chung, quay đầu nhìn lại, bên người liền có một người cùng qua đoạn tháng ngày, Giang Trừng đột nhiên cảm thấy bản thân mình thành cái dạng này thật không được.

Có một lần hắn ngồi cạnh án thư nhìn Tô Thiệp đang chép một tập thơ. Lông mi người này vừa dài vừa dày, con ngươi lại dài lại hẹp, nhìn nghiêng thì lông mi tựa hồ che lấp đôi mắt, lúc chớp chớp mắt nhìn rất thú vị.

Tô Thiệp bị hắn nhìn chằm chằm hồi lâu có chút không được tự nhiên: "Giang tông chủ có việc cần?"

Giang Trừng nói: "Ngươi quay qua đây."

Tô Thiệp liền quay về phía hắn, một gương mặt có phần tuấn tú, càng thêm vài phần ngạo mạn đối diện Giang Trừng.

"Ngươi mở to hai mắt thử xem?"

"Cười một cái?"

"Nhắm mắt lại."

Tô Thiệp làm theo từng cái, nhìn Giang Vãn Ngâm đột nhiên cười lên, vô cùng khó hiểu: "Giang tông chủ làm gì vậy."

Giang Trừng đỡ án thư cười một trận, đột nhiên cảm thấy hình tượng bản thân sụp đổ, vội vàng nghiêm mặt nói: "Không có gì."

"Ta cảm thấy lúc ngươi cười, nhắm mắt, mở mắt và trợn to hai mắt thật sự không có gì khác biệt."

"... Giang tông chủ..."

Chuyện này qua đi, khi Giang Vãn Ngâm nhớ lại lần nữa thì luôn cảm thấy bực bội.

Trước đây hình như hắn không phải người nhàm chán như vậy?

04.

Vẫn là lần nhìn Tô Thiệp chép thơ đó.

Cười xong, Giang Trừng ho khan hai tiếng, trở lại thành một Giang tông chủ âm trầm lạnh lùng hung ác. Tô Thiệp hết sức tri kỷ mà không có nhắc đến nữa, tiếp tục chép thơ.

Giang Trừng tiến tới nhìn: "Viết gì vậy?"

Tô Thiệp lại giật mình một cái, đưa tay chụp cái ầm che lấy một phần tờ giấy Tuyên Thành, động tác nhanh đến mức ngay cả Giang Trừng cũng không nhìn rõ.

Giang Trừng cười nhạt: "A, có thứ gì mà người khác không được nhìn?"

Tô Thiệp khẩn trương quá mức, không dám trả lời, thầm nhủ không phải là người khác không được nhìn, chủ yếu là ngươi không được nhìn.

Giang Trừng cúi đầu, nhìn phần không có bị che, "Lại đang 'thái phù dung' à. Lấy tay ra, cái này có gì mà không được nhìn."

"... Không cho nhìn."

Bình thường Tô Thiệp có yêu cầu không hề thấp với vụ áo quần chỉnh tề, tốt nhất là bất cứ thời khắc nào cũng một thân xiêm y nhạt màu sạch sẽ nhẹ nhàng. Lúc này lại không tiếc bị vết mực chưa khô làm bẩn tay áo cũng phải ngăn hắn lại, càng làm Giang Trừng cảm thấy khả nghi, lông mày nhíu lên, kéo tay Tô Thiệp. Hai người cứ như trai cò cắn nhau, giằng co một trận, rốt cuộc Tô Thiệp không bỏ tay Giang Trừng ra được, đành buông tay che mặt.

Giang Trừng cúi đầu nhìn một chút, cả người cũng không dễ chịu, bừng bừng giận tím người: "Mẹ nó ngươi thử nói lại xem 'Thiệp giang thái phù dung', Thiệp là tên Thiệp nào?!"

"...////////"

"Ta còn không đỏ mặt ngươi làm gì mà đỏ mặt?!"

"Ngài đỏ mặt."

"Cái gì?!"

Tô Thiệp kiên cường mà lặp lại, "Giang tông chủ, ngài đỏ mặt."

Giang Trừng: ...A a.

Sau đó là một trận đòn đánh.

Tô tông chủ, ngài mà cứ như vậy, ở Vân Mộng Giang thị chính là bị bạo lực gia đình.

04.

Nhưng mà quả thật bị bạo lực gia đình một lần rồi.

Vì chuyện lời nguyền tổ ong, bất kể thế nào thì cái chết của Kim Tử Hiên cũng không thể không liên quan đến Tô Thiệp.

Giang Trừng cầm giới tiên, nói với hắn: "Ngươi hiểu rõ, một trận này cũng đủ lấy mạng ngươi."

Tô Thiệp nói: "Nghĩ kỹ."

Giang Trừng lại nói: "Có di nguyện gì nhân lúc này nói mau."

Tô Thiệp suy nghĩ một lúc, nói: "Có thể đánh roi đầu tiên lên cùng một chỗ với vết roi trên người ngươi không."

Giang Trừng im lặng chốc lát, cái mũi tựa hồ đau xót. Hắn gật đầu nói được.

Cuối cùng cả người Tô Thiệp đầm đìa máu, chống đỡ hết nổi ngã xuống, bò cũng bò không nổi. Hắn tự nhủ thật là 'bất thị bất báo, thì hậu vị đáo'*, thứ cần trả vẫn phải trả. Miễn cưỡng ngẩng đầu muốn nhìn Giang Trừng, nhưng không nhúc nhích được, dùng hết sức lực một đời cũng chỉ có thể đưa tay bắt lấy góc áo rũ xuống của Giang Trừng. Hắn thật sự không thích như vậy, chỉ có thể giống như hạt bụi phủ phục trên mặt đất. Còn Giang Trừng thì đứng đó, vẻ đỉnh thiên lập địa lại cao cao tại thượng, là tia sáng hắn vĩnh viễn không bắt được.

*Xuất xứ từ Lăng Nghiêm Kinh, nguyên văn:

"Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Bất thị bất báo, thì hậu vị đáo. Thì hậu nhất đáo, nhất thiết đô báo."

Dịch nghĩa: Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ. Không phải không báo, thời điểm chưa tới. Thời điểm vừa tới, hết thảy đều báo.

Đây là lần thứ hai hắn đến gần cái chết như vậy, trong lòng đang gào thét: Nhìn ta một chút, mau nhìn ta một chút thôi.

Đôi môi luôn mang vẻ khắc nghiệt không chút huyết sắc, mấp máy vài cái, lại không phát ra âm thanh nào.

Qua hồi lâu, hắn thấy Giang Trừng chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt bị hàng mi rũ xuống che lấp không thấy rõ, chỉ cảm thấy bàn tay Giang Trừng để lên đầu hắn, xoa nhẹ nhàng.

05.

Có lúc Tô Thiệp cũng đánh vài khúc đàn, phải là trăng tròn hoa thắm, sắc đêm nhuần nhã, có vẻ đúng lúc hợp thời, lại phải ở trước mặt Giang Vãn Ngâm.

Giang Trừng cũng được xem là con cháu thế gia, tuy biết một chút, nhưng không giỏi khoản này, thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy không khác gì đánh vào bông vải. Có điều Tô Thiệp thích đánh đàn, đánh đàn cho hắn nghe xong còn một bộ biểu tình cầu khen ngợi. Hắn cũng không tiện làm mất thể diện Tô Thiệp, tiểu tử này miệng lưỡi bén nhọn, đến lúc nổi giận lên thì khó mà khống chế. Vì vậy tạm thời coi như cổ vũ.

Tối nay Tô Thiệp mới đánh đàn xong, Giang Trừng khép lại tay áo, khen hắn lấy lệ: "Cũng không tệ."

Tô Thiệp học đàn từ nhỏ, nhưng cứ sau khi hắn đánh đàn xong tiên sinh dạy hắn liền lắc đầu, nói tài nghệ hắn không kém, nhưng lại không có cầm tâm, điều quan trọng là do người đàn. Có thể nói là hắn rất ít khi đạt được sự thừa nhận chân chính. Cho nên mỗi lần Giang Trừng khen ngợi hắn được vài tiếng, cho dù là qua loa lấy lệ, hắn cũng bất giác vui vẻ hài lòng.

Chẳng qua lần này Giang Trừng nhìn chằm chằm hắn một hồi, bỗng nhiên nói: "Ngươi mặc y phục này thành bộ dáng vậy, ta thấy có chút giống như..."

Chưa nghe xong, trong lòng Tô Thiệp đã lộp bộp một tiếng. Đời này hắn hận nhất người khác nói hắn bắt chước Lam Trạm, thật sự hận đến mức kẻ nào nói lời này liền muốn chém chết kẻ đó. Nếu Giang Trừng cũng nói lời này, hắn thật không biết phải làm thế nào mới được.

Đang lúc trong đầu một mảnh hỗn loạn mờ mịt thì hắn nghe Giang Trừng ung dung nhả ra nửa câu sau: "... giống như một con thỏ trắng vậy."

Trái tim treo đến cuống họng bỗng chốc quay trở lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Đột nhiên Tô Thiệp nhấn ngã Giang Trừng.

Giang Trừng: "Tô Mẫn Thiện, ngươi lại nổi điên gì nữa???"

Tô Thiệp: "Tại hạ phát tình."

06.

Đời trước của Tô Thiệp có thể nói là một mực sống trong cái bóng của Hàm Quang Quân. Cho đến đời này, lúc đi theo bên người Giang Trừng tham gia Thanh Đàm Hội cũng sẽ giận không hiểu nổi, đến mức hai mắt tóe lửa, bàn tay nắm chặt bật máu. Giang Trừng không biết làm thế nào khuyên giải hắn, huống chi chính hắn cũng không hợp với Lam Trạm, nhất thời không thèm để ý.

Không ngờ linh hồn Tô Thiệp cùng cơ thể này kết hợp chưa được bao lâu, vẫn chưa có hoàn toàn hoà hợp. Lúc này tâm thần đại chấn, khó tránh khỏi có ảnh hưởng, bất ngờ một lần khi đang tu luyện thì tẩu hỏa nhập ma.

Khi đó Giang Trừng cũng nôn nóng, tay không sờ sờ mà bắt lấy lưỡi kiếm Nan Bình. Bàn tay bị mũi kiếm sắc bén cứa vào, nhất thời máu tươi tuôn chảy đầy đất.

Giang Trừng lại hoàn toàn không cảm thấy đau, tay còn lại ghìm chặt bả vai Tô Thiệp, không chút cân nhắc mà chuyển vận linh lực vào, hét lớn: "Tô Mẫn Thiện! Con mẹ nó, lão tử cứu ngươi trước giờ không hề vì ngươi cùng tên họ Lam kia có quan hệ gì! Con người ngươi có hàng ngàn khuyết điểm, nhưng ta vẫn cứ chọn ngươi, ngươi cho là vì cớ gì! Ngươi nghe rõ cho ta, Tô Mẫn Thiện ngươi thì cứ làm một Tô Mẫn Thiện đi, rõ chưa?!"

Giang Trừng trở tay. Nan Bình, vốn là được rèn lại theo như nguyên dạng cho Tô Thiệp trọng sinh, keng một tiếng rơi xuống đất.

Tô Thiệp thanh tỉnh lại, mi mắt rũ xuống, "Ta tẩu hỏa nhập ma phải không?"

Giang Trừng: "Ừ. Ngươi không nhớ?"

Tô Thiệp: "Không nhớ. Lại là Giang tông chủ giúp ta sao?"

Giang Trừng: "..."

Tốt rồi tên này quên hết. Đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Tô Thiệp thấy Giang Trừng không nói gì, lại nhìn thấy trên tay Giang Trừng quấn đầy băng vải, bỗng nhiên cúi đầu, tựa hồ áy náy. Nhưng xưa nay hắn làm người hơi có mấy phần ngạo mạn, lời xin lỗi dồn nén ở cổ họng một hồi mới bật ra: "... Xin lỗi."

Nhìn Tô Thiệp lúc này khôi phục lại bình thường, tâm tình Giang Trừng không biết vì sao lại ung dung thoải mái hơn. Hắn lấy tay không bị thương vỗ nhè nhẹ đầu Tô Thiệp:

"Không sao."

07.

Trong miệng y sư bật ra hai chữ "Hỉ mạch", Giang Trừng cả kinh thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Tô Thiệp ở bên cạnh 'phụt' một tiếng phun trà, phân nửa tư thái ưu nhã cũng không còn.

Giang Trừng ngạc nhiên không chắc: "... Ngươi nhầm."

Y sư vuốt râu: "Ta làm việc cho Giang tông chủ nhiều năm qua như vậy, có lúc nào chẩn bệnh sai chưa?"

Giang Trừng yên lặng, Tô Thiệp phản ứng thật nhanh, nhanh chóng cho người lấy giấy bút, "Có gì cần chú ý, mời tiên sinh nói từng cái cho ta, ta ghi chép lại."

Giang Trừng thấy Tô Thiệp như vậy, giận không chỗ phát tiết: "Mẹ nó, chuyện tốt này cũng do ngươi!"

Tô Thiệp yên lặng ghi chú, lắng nghe những việc cần chú ý mà y sư thao thao bất tuyệt nói liên tục không ngừng, ghi chép rồng bay phượng múa một hồi mới mở miệng nói: "... Quả thật là chuyện tốt."

08.

Tô Thiệp bình thường thật phiền toái.

Tô Thiệp bây giờ... càng phiền toái hơn.

Đơn giản mà nói, Giang Trừng cảm thấy hắn tìm được tên bạn trai đúng chuẩn 'nhị bách tứ thập hiếu'. Giang Trừng thì mang theo tư tưởng "Ta năm mười bảy tuổi đỉnh thiên lập địa đã gánh vác toàn bộ Vân Mộng đều không đáng kể, sinh một đứa bé thôi cuống quýt cái gì", cần gì làm nấy. Nhưng Tô Thiệp thì mười phần 'hoàng đế chưa vội, gấp chết thái giám', à không, gấp chết hoàng hậu.

Có một bữa Giang Trừng đi trên đường mòn, rẽ một bước không cẩn thận vấp phải hai khối đá, loạng choạng một chút.

Giang Trừng lập tức ổn định người, mặt không đổi sắc, tiếp tục đi.

Tô Thiệp vốn đi sau lưng hắn tầm nửa bước (Giang Trừng một mực kêu hắn song song mà đi, Tô Thiệp không quá tình nguyện, nhất định phải đi phía sau), giờ phút này vù một cái xông lên, quần áo nhạt màu gần như trắng xóa suýt nữa choáng váng mắt hắn, nghe Tô Thiệp nói:

"Giang tông chủ, ngài có chuyện gì không? Giang tông chủ có cần cho gọi y sư xem thử một chút?... Giang tông chủ, sao ngài không nói chuyện?"

Giang Trừng cạn lời, lúc trước sao lại không nhìn ra người này nói nhiều đến vậy.

Tô Thiệp lại muốn mở miệng, "Giang tông chủ..."

Giống pháo liên châu, ồn ào phiền phức. Hỏa khí Giang Trừng dâng lên: "Đi ra!"

Lúc này Tô Thiệp không nói gì, nhưng bước chân giống như đóng đinh xuống đất, nhất quyết không đi.

Giang Trừng lại nói: "Nếu ngươi không đi, ta ly dị!"

Lát sau.

"... Chờ đó, cũng không cần đi xa như vậy..."

"... Ngươi cười cái rắm!"

09.

Còn về việc mười tháng sau, lúc giao thời Thượng Khả Bát Niên và Tiểu Hùng Nguyên Niên, có đứa nhỏ cất tiếng khóc chào đời, là con trai, lại bị cha hắn Giang Trừng lấy một cái nhũ danh "Giang Tiểu Tiểu", đó lại là một câu chuyện khác.

Hết.

— — — — — — — — — —

Lời tác giả: đối với thái độ của Tô ca ca

Xem xét thái độ biểu hiện trước đây, quả thật hắn không hề thiện lương, càng không cần đề cập đến dịu dàng.

Có điều xem đến biểu hiện của hắn đối với Kim Quang Dao, hắn cũng xem như là một kẻ đơn giản.

Mà kẻ đơn giản thì có khả năng dạy dỗ được.

Cho nên cái series này còn gọi là Trừng ca ngạo kiều huấn luyện Tô ca ngạo kiều (không có).

Mọi người đoán xem niên hiệu sao lại kỳ quái như vậy?

Bởi vì năm ngoái là cựu hiệu trưởng trường chúng ta còn tại vị năm thứ tám, tức "thượng khả bát niên". Tân hiệu trưởng 'tiểu hùng' đã tới từ năm ngoái, nhưng dựa theo quy củ, năm nay mới là "tiểu hùng nguyên niên".

... Ngại quá, ta đúng là chơi chút trò đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro