2. Nhân gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bối cảnh ABO, Thiệp A (Càn Nguyên), Trừng O (Khôn Trạch), có một chút Truy Lăng.

O đến không có C!!! Ta lưu Tô ca, ta lưu Giang Trừng. Tô ca đặc biệt trung khuyển, Giang Trừng đặc biệt mềm mại, qua loa phát đường, không thể tiếp nhận xin chớ đi xuống!!!

***

01.

Liên Hoa Ổ, phòng tiếp khách.

Tầm mắt của khách từ trên người Giang Trừng đang ngồi tại chủ vị dời đi, chuyển tới người đang đứng thẳng tắp phía bên cạnh.

Thân hình người này rất cao, cả người một thân trường bào màu ngó sen nhạt màu, gần như thành màu trắng. Duy chỉ có trên vạt áo thêu lên một đóa sen chín cánh bằng chỉ bạc, phác họa lên chói mắt. Trên mặt che một tầng lụa mỏng, thật là tựa như hòa làm một thể với da thịt trắng nõn, chỉ lộ ra hàng lông mày mảnh, một đôi mắt hẹp dài. Kỳ quái là, rõ ràng chỉ có thể nhìn thấy một nửa diện mạo của hắn cũng đã mơ hồ có thể nhận ra được khí chất khắc nghiệt. Một bàn tay xương xương khoác lên lưng ghế, tựa hồ đề phòng người tới có mưu đồ làm loạn hay không.

Khách nhấp một ngụm trà thuận cổ họng, thử hỏi dò: "Giang tông chủ, không biết vị bên người ngài đây là..."

Giang Trừng hơi rũ mi mắt, nhìn tách trà trong tay bốc lên khói trắng, thuận miệng nói: "Không cần quan tâm đến hắn, hắn tình nguyện như vậy."

Khách vẫn dây dưa không bỏ qua: "Không lẽ là khách khanh mới đến của quý tông môn? Không biết tại hạ có thể được biết tôn tính đại danh."

Giang Trừng khẽ nhíu mày, "Hắn... Hắn họ Giang. Gọi —"

"Giang Thái Dung."

Tô Thiệp đột nhiên mở miệng, "Tại hạ Giang Thái Dung."

Khách theo lễ nghi đứng dậy thi lễ, nói một câu "Thái Dung huynh", Tô Thiệp cũng làm lễ. Ngược lại Giang Trừng lại kinh ngạc.

Tiễn khách đi rồi, Giang Trừng mới hỏi hắn: "Ngươi nghĩ cái tên từ khi nào?"

Tô Thiệp nói: "Vừa rồi."

Giang Trừng hỏi: "Thái Dung... hai chữ nào."

Tô Thiệp bỗng nhiên cao giọng ngâm: "Thiệp giang thái phù dung, lan trạch đa phương thảo*." Dứt lời rồi chỉ nhìn Giang Trừng, không chút nửa điểm lúng túng khi bỗng nhiên ngâm thơ.

Giang Trừng thầm đọc đi đọc lại. Thiệp giang thái phù dung, Thiệp Giang... Bất giác trên mặt ửng hồng nóng lên, một lát sau mới nói được: "Thái Dung cái tên này cũng nữ tính quá rồi."

Tô Thiệp cũng vô cùng tán thành mà gật đầu, "Vậy liền đem chữ đầu xóa đi."

Sau khi Tô Thiệp sống lại, trừ một thân đồ mới, còn được thêm một cái tên mới.

*Thiệp giang thái phù dung,
Lan trạch đa phương thảo.

Đây là bài thứ sáu trong Cổ thi thập cửu thủ, tả một vị du tử nơi đất khách hoài niệm thê tử tại cố hương. Bài thơ bắt đầu từ việc hái hoa tặng người nhưng đường xa khó gửi tới nơi và nỗi thất vọng thương tâm.

Dịch nghĩa:

Vượt sông hái hoa sen,
Đầm đầy hương cây cỏ.

02.

Khách lại đến. Như mọi khi, Tô Thiệp đứng một góc như khúc gỗ vậy. Lại là một vòng nói chuyện này đó, nhưng hôm nay vị này dường như không quá hiểu quy củ giang hồ, lại lên tiếng hỏi: "Không biết lụa trắng che mặt của Thái Dung huynh là vì cớ gì?"

Tô Thiệp nhất thời cứng họng, không nghĩ ra được phải qua loa thế nào thì nghe Giang Trừng nói: "Hắn trông khó coi."

Còn lặp lại: "Thật sự rất khó coi."

Tô Thiệp: ...???

Ngài đừng nói nữa, đối phương thật sự tin rồi.

03.

Tô Thiệp: "Ta thật sự khó coi?"

Giang Trừng: "So với ta thì đúng là khó coi."

Tô Thiệp: ...

Cũng phải, chấp nhận.

04.

Giang Trừng quan sát tường tận Tô Thiệp đứng bên người, bỗng nhấc lên mũi giày đá chân hắn một cái.

Tô Thiệp bị đau lui về phía sau: "Ngài làm gì!"

Giang Trừng lại nhìn hắn, nghiêng đầu liền đi: "Không có gì."

Tô Thiệp không rõ nội tình, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

Giang Trừng càng đi càng nhanh, càng nghĩ càng không tưởng tượng được. Trồng một bộ thân thể cho Tô Thiệp, sao thân người lại dài ra thêm mấy tấc? Hắn nhớ vốn dĩ Tô Thiệp cao ngang hắn... không phải, phải là lùn hơn hắn mới đúng!

Giang tông chủ nghĩ tới càng giận dữ bất bình, đột nhiên đụng phải thứ gì trước mặt, ngẩng đầu nhìn lên lại là Tô Thiệp không biết từ lúc nào đã đi vòng lên trước mặt hắn.

"Ngẩng đầu nhìn lên".

Giang Trừng: ...

Giang Trừng rất là tức giận. Tô Thiệp không hiểu gì cả bị Giang Trừng lườm nguýt cả ngày.

Sao nào, thay được cái xác thì hay lắm à!

05.

Ban đầu Tô Thiệp được an bài ở khách phòng, là gian phòng cách vách phòng gia chủ.

Có hôm nửa đêm Giang Trừng cảm thấy nơi cổ tựa hồ có chút khác thường, ngưa ngứa, vẫn đang cọ vào hắn. Xưa nay hắn ngủ không sâu, trong nháy mắt liền tỉnh, Tử Điện nắm chặt trong tay. Hắn mở mắt nhìn thì phát hiện tên nào đó đang vén chăn lên định chui vào, đúng lúc cái đầu cạ vào sau gáy hắn. Giang Trừng vừa tỉnh, khí tức biến hóa. Tô Thiệp nhất thời cứng người tại chỗ, tiến cũng không được mà lui cũng không xong. Giang Trừng hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cả gương mặt và bên tai tiểu tử này đỏ thấu. Gương mặt quá trắng, lại thêm ánh trăng làm nền, muốn giấu cũng giấu không được.

Tô Thiệp quá mức quẫn bách, nửa chữ cũng không nói ra được. Cơ thể kia so với Giang Trừng còn cao hơn mấy tấc không biết chạy đâu để trốn, chỉ có thể trước mắt ngồi dậy, xoay người định xuống giường.

Giang Trừng nhìn hắn không còn chút bóng dáng ngày thường cố làm ra vẻ ưu nhã huyền bí cùng cao ngạo, đột nhiên cười lên, gạt cái chăn qua một bên, nhấc chân đạp lên vạt áo hắn: "Ngươi chạy cái gì?"

Tô Thiệp ngừng lại, sau một hồi muốn nói lại thôi, "...Ta đoán lúc này Giang tông chủ không muốn thấy ta."

Nhìn xem, oai phong năm đó trên sông Tần Hoài đâu mất rồi?

Giang Trừng giễu cợt: "Tô tông chủ ngược lại nghĩ thật chân thành khẩn thiết."

Tô Thiệp lại nói: "Ta đã không còn là tông chủ Mạt Lăng Tô thị."

Thật đúng là vậy. Cây đổ bầy khỉ tan, Kim Quang Dao bỏ mình, Lan Lăng Kim thị không còn lớn mạnh như trước, một đám gia tộc chi nhánh dưới quyền tan đàn xẻ nghé. Huống chi bản thân Mạt Lăng Tô thị cùng lắm cũng chỉ là gia tộc phụ thuộc. Tông chủ vừa chết, môn sinh đương nhiên cũng tứ tán.

Giang Trừng nói: "Được rồi, vậy gọi ngươi là gì? Tô Thiệp, Tô Mẫn Thiện?"

Tô Thiệp nói: "Ngài thích gọi thế nào thì gọi."

Giang Trừng nổi một thân da gà, cái chân đang đạp lên vạt áo Tô Thiệp cũng thả ra, quay sang đá lên hông hắn. Chẳng qua là không dùng bao nhiêu khí lực, lộ ra chút mềm mại, bị Tô Thiệp bắt lại chế trụ cổ chân.

Giang Trừng cau mày: "Buông ra."

Tô Thiệp cũng không lời nào, không một tiếng kháng cự. Trên mặt đỏ ửng chưa tan hết, ngón tay vuốt ve nơi mắt cá chân. Làn da mềm trắng phau bao bọc lấy xương thịt bên trong, còn nổi bật hơn ánh trăng ngoài cửa sổ. Động tác Tô Thiệp nhẹ nhàng tỉ mỉ, tựa như đang trau chuốt một vật mỹ nghệ. Tình cảnh này không hiểu sao có chút kiều diễm.

Cả người Giang Trừng run lên, lập tức muốn rút chân ra, bị Tô Thiệp kéo một cái giữ lại. Lực tay Tô Thiệp không nhỏ, Giang Trừng khó mà tránh thoát, mặc cho Tô Thiệp tiếp tục đưa chân mình lên. Bàn chân như khối bạch ngọc cứ như vậy được nâng lên trước mắt.

Tô Thiệp rũ hàng mi, hơi cúi đầu, cuối cùng hôn lên mũi chân Giang Trừng.

Trong chớp mắt, cả người Giang Trừng như bị điện giật, cả trái tim cũng run rẩy. Bờ môi Tô Thiệp vừa mới phủ lên liền nhanh chóng bật lui ra, tựa như đụng phải lạc thiết nóng bỏng. Hắn hốt hoảng nắm lấy chăn đem đôi chân trần trụi kia giấu vào, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng kiêng kỵ.

"Tô Thiệp, ngươi có bệnh à!"

"Giang tông chủ," Rạng mây đỏ trên mặt Tô Thiệp không biết biến mất từ lúc nào, "Ít nhất ta trung tâm cống hiến vì ngài."

06.

Con người Tô Thiệp chính là cái dạng này. Nhắc tới cũng không có lý do cụ thể, căm ghét một người có thể căm ghét đến đòi mạng, thậm chí đêm khuya trằn trọc trở mình suy nghĩ làm thế nào hạ thủ hãm hại người. Lòng dạ hắn nhỏ mọn, hành vi bỉ ổi, quả thật không chút gì giống với quân tử. Nhưng nếu ngươi đối xử tốt với hắn, nếu ngươi dám đối xử tốt với hắn — một giọt nước không chỉ có thể đổi lấy nước mắt hắn, mà còn có thể đổi được cả một đại dương.

Cho nên lúc ban đầu nghe hắn nói hắn trở thành ma trành* cho Kim Quang Dao chỉ là vì Kim Quang Dao nhớ tên hắn, Giang Trừng một chút cũng không tin. Trong miếu Quan Âm, Tô Thiệp trung thành tuyệt đối với Kim Quang Dao tới mức nào, Giang Trừng thấy là có ba phần kinh ngạc bảy phần khó hiểu. Cũng thật không đúng lúc, trong đầu hắn lướt qua hình ảnh Tô Thiệp gạt đi nước mắt của hắn, cam kết giấu đi tình cảnh của hắn. Khuất nhục một đêm khiến hắn nhíu mày, nhưng một sợi dây nào đó trong lòng dường như bị khảy nhẹ.

Nếu là người này...

Có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội.

Một đường ánh kiếm lóe lên ngay lúc sinh tử kia quả thật lấp lánh rạng rỡ, để người kinh diễm. Giang Trừng thầm nghĩ, ít nhất một kiếm này thật sáng rỡ, đáng giá hắn thu về làm người của mình.

Về phần lúc hắn rung chuông bảy lần, triệu hồi vong hồn thì đang nghĩ cái gì, ngay cả chính hắn cũng không nói được.

*Ma trành: ma cọp vồ. Theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác.

07.

Giang Trừng nói: "Chẳng lẽ ai đối xử tốt với ngươi, ngươi sẽ trung thành ra sức vì người đó?"

Tô Thiệp quan sát mặt Giang Trừng, mang theo một chút ý tứ cẩn thận, trong đôi mắt hẹp dài ẩn tàng ý cười: "Đối với ta, Giang tông chủ vẫn luôn đặc biệt."

Giang Trừng nghe mà ớn lạnh: "Bộ ta thèm chắc." Nhấc chân vừa định đạp hắn xuống giường, nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi lại dừng động tác.

Đúng lúc này, một cỗ mùi thơm quen thuộc lại nổi lên, trong chớp mắt liền tràn ngập nồng nàn trong phòng.

Giang Trừng: ... Đệt.

Sao lại trùng hợp vậy chứ?!

Không đợi hắn phản ứng, Tô Thiệp nhanh chóng xoay người hướng lên.

Giang Trừng tức giận nói: "Ngươi đoán không sai, giờ phút này ta quả thật không muốn thấy mặt ngươi. Đi xuống!"

Ánh mắt Tô Thiệp sáng lấp lánh, làm Giang Trừng nhớ tới Phi Phi lúc thấy xương — hay là Hoa Nhài? Hắn không nhớ nữa.

Hắn cũng không phải là cục xương!

Nhưng Tô Thiệp lại cười nói: "Lúc này Giang tông chủ lại nói lời này, ta không tin."

Giang Trừng vịn eo, có chút hối hận đã cứu Tô Thiệp.

Cứ tưởng rằng cùng lắm là nuôi thêm một con chó trung thành thôi, không nghĩ tới lại thành dẫn sói vào nhà. Cứ bám người, đuổi cũng không đi, thật đáng lo.

08.

Lúc Kim Lăng tới, Giang Trừng quơ tay tháo khăn che mặt của Tô Thiệp ra, sau đó ra khỏi phòng khách, chỉ để lại một câu nói: "Tô Thiệp chưa chết. Ngươi không cần tha thứ hắn, muốn làm gì tùy ngươi. Tự giải quyết đi."

Kết quả tự giải quyết là, Kim Lăng nắm chặt Tuế Hoa, đâm vào bụng Tô Thiệp ba nhát.

Tô Thiệp che lấy vết thương đầm đìa máu tươi quỳ sụp xuống đất, chỉ có thể ngước mắt lên ngẩng mặt nhìn vị Lan Lăng Kim tông chủ đang cầm kiếm trước mặt hắn. Hắn vốn thống hận nhất bản thân hèn mọn trước mặt những kẻ đứng trên cao, lần này cũng không ngoại lệ, lòng đầy hỏa khí. Nhưng nghĩ tới đứa nhỏ này vừa là cháu của Kim Quang Dao, vừa là cháu của Giang Vãn Ngâm, lửa giận trong lòng tựa hồ như bị cuồn cuộn nước lạnh dội xuống, dần dần dập tắt.

Sắc mặt hắn trắng bệch, miễn cưỡng ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Kim Lăng, giọng nói đã yếu xuống: "Kim tông chủ. Ta chưa từng hối hận."

Hít một hơi, lại nói:

"Nhưng ta cũng sẽ không làm những chuyện như vậy nữa."

Chuyện như vậy, là chuyện thế nào chứ?

Kim Lăng không hỏi, Tô Thiệp cũng không nói.

Kim Lăng vừa tra Tuế Hoa vào vỏ, lúc đi ra khỏi phòng khách thì nhìn thấy Giang Trừng dựa vào một bên cột cửa. Hắn không nói một lời, nhưng vẫy tay ra hiệu cho y sư chờ đã lâu ngoài cửa tiến vào chữa trị.

Kim Lăng rất muốn hỏi hắn, tại sao?

Có điều cuối cùng cũng không hỏi ra miệng được. Đoán chừng Giang Trừng cũng sẽ không trả lời cậu.

Kim Lăng lờ mờ biết được đáp án, là mãi về sau này, cậu nhìn gò má Lam Nguyện, bỗng nhiên muốn trói đối phương đem về Kim Lân Đài, giấu để chỉ cho một mình mình thấy.

Hữu tình vô tình là điều khó giải thích nhất trên thế gian.

Sau đó, đối với Tô Thiệp, Kim Lăng thường xuyên không cho hắn sắc mặt tốt, mỗi lần gặp mặt đều nhăn lại gương mặt tuấn tú kia. Chẳng qua là khi nghe thấy mấy loại nói chuyện của hạ nhân như "Tên nam nhân áo trắng bên người Giang tông chủ kia e là thật quá xấu xí khó coi?", cậu đều vung tay tát thẳng mặt.

" Dáng dấp hắn khó coi hay không có quan hệ gì tới ngươi?"

Kim Lăng nói như vậy.

09.

Giang Trừng mang Tô Thiệp vào từ đường, là chuyện diễn ra rất lâu sau này.

Tô Thiệp đi theo Giang Trừng bước vào một tòa điện thờ bát giác nằm sâu trong Liên Hoa Ổ. Lúc bước vào điện hắn cũng vẫn chưa nhận ra tình huống gì, không biết gì cả.

Cho đến khi Giang Trừng đá vào đầu gối hắn một cước, ấn hắn quỳ xuống trên bồ đoàn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía dày đặc bài vị được ánh nến chiếu rọi mới ý thức được mình được dẫn tới nơi nào.

Hắn muốn mở miệng hỏi Giang Trừng, nhưng đột nhiên bị điểm mấy cái huyệt vị, lại không nói ra lời, cũng không nghe được thanh âm.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy Giang Trừng cũng quỳ xuống bên người hắn, môi mấp máy, liên tục nói gì đó.

"Phụ thân, nương, con mang người này tới gặp hai người một lần.

Người này... ngày trước việc ác đầy rẫy, làm qua không ít chuyện xấu. Có chuyện tự hắn làm, có chuyện là kẻ khác sai khiến hắn. Có điều hắn đã chết qua một lần, mặc dù không thể đền bù tội nghiệt trước kia, nhưng ít ra coi như là trả giá được một chút.

Cùng lắm thì sau này hắn hẳn sẽ không như vậy nữa. Con sẽ không nhân nhượng hắn, người này nên bị quản giáo chặt.

Con không biết có thể đến đâu. Hai người giúp con trông chừng. Mặc dù còn rất nhiều thiếu sót, nhưng nếu hắn có thể, vậy thì chính là hắn."

Lúc Giang Trừng nói lời này, trên mặt lưu chuyển ánh nến, biểu tình rất bình thản, có điều bàn tay đặt trên đầu gối từ từ thu lại nắm chặt. Sau khi nói xong, hắn giải huyệt đạo Tô Thiệp, nhíu mày hung dữ nói: "Quỳ chỗ này!"

Tô Thiệp lại đột nhiên mỉm cười.

Lúc hắn theo Kim Quang Dao làm việc có học qua cách đọc khẩu hình.

10.

Tô Thiệp thỉnh thoảng cảm thấy mình giống như là một tên ăn mày không muốn nhận đồ bố thí, cả người bẩn thỉu ngồi trong một xó, khăng khăng giữ lấy ngạo khí. Kẻ khác thấy chỉ có đi vòng, chế giễu cười nhạo, còn không thì ném đá lên người hắn cũng là chuyện thường.

Lúc này, bỗng nhiên một người đi tới, áo gấm hoa lệ, cao quý bức người, dung mạo ác liệt, nhìn qua vừa hung ác lại tàn bạo.

Nhưng tung ra một kiện y phục mới tinh, nhẹ nhàng khoác lên trên người hắn.

Người này là Giang Trừng.

11.

Nếu chưa từng động tâm, nhìn thấy núi chỉ là núi, nhìn thấy sông chỉ là sông, hà cớ gì "Thân tâm mỗi bị dã vân ky*".

Mà nếu đầu quả tim đã khẽ rung động, từ đây lại đặt thêm một người vào lòng, kẻ đã hãm sâu, làm sao quan tâm thân phận đối phương như thế nào, danh vọng ra sao đâu.

*Trích từ Túy cổ đường kiếm tảo của Lục Thiệu Hành

Nguyên văn: "Văn chương bất liệu sơn thủy phích, thân tâm mỗi bị dã vân ky"

Dịch nghĩa: Thơ văn không thỏa được tình yêu sông núi, cả cơ thể và trái tim đều bị dẫn dắt bởi rạng mây tự do.

12.

Nhiều lúc Tô Thiệp khiến Giang Trừng cảm thấy rất phiền toái.

Để hắn ngủ khách phòng, nửa đêm ngươi có thể phát hiện hắn bò lên giường ngươi; để hắn ngủ cùng giường ngươi, nửa đêm có thể phát hiện hắn đần độn mà nhìn ngươi chằm chằm. Hỏi hắn làm sao, hắn nói sợ một hồi sống lại này là đang nằm mơ, thừa dịp chưa tỉnh, nhìn ngươi thêm một chút.

Phiền phức muốn chết.

Giang Trừng không thể làm gì khác hơn là ôm hắn, xoa đầu cái tên ngu đần này thân mình còn mẹ nó cao hơn mình mấy tấc, tức giận nói: "Ngủ!"

Tô Thiệp mới vâng một tiếng, cũng chưa an tâm mà ngủ lại.

13.

Lúc Giang Trừng cùng khách khanh nghị sự thì để hắn dự thính, là hắn nhất định phải đứng canh giữ bên cạnh Giang Trừng. Giang Trừng không còn cách nào, ngược lại là khách khanh quá mức kinh ngạc: "Tông chủ, thứ cho ta lắm mồm một câu, vị huynh đài này đứng ở chỗ này lại không nói lời nào, đến tột cùng là tới làm gì?"

Giang Trừng phiền não xoa xoa huyệt thái dương, thuận miệng nói, "Hậu cung không được tham gia chính sự, hắn nói chuyện làm chi."

Khách khanh trố mắt nghẹn họng. Trong phòng yên lặng đến ngay cả một cây kim rơi xuống đất đều nghe thấy.

14.

"Cậu, tên này không tốt."

"Ta biết."

"Cậu, con ghét hắn. Con không muốn hắn làm mợ, chúng ta đổi một cái khác có được không."

Giang Trừng thở dài: "Ta vẫn muốn hắn."

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro