Chương 28: Không thức thời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Không thức thời

An Sơ Hạ chỉ cảm thấy cả người hỗn loạn, nhưng trong tiềm thức vẫn có một thứ rất rõ ràng.

Đó là....

"Còn một vòng, tôi liền chạy nốt cho xong một vòng." Cô nhỏ giọng, vì quá mệt nên có thể cảm nhận chân mình không còn cảm giác mà đang run.

Tuy An Sơ Hạ nói rất bé nhưng Hàn Thất Lục nghe được một chữ cũng không lọt ra ngoài. Trong lòng thấy buồn bực, cô gái này rốt cuộc là thứ gì mà cố chấp như vậy chứ.

Rõ ràng mệt sắp ngất, vậy mà vẫn muốn gắng gượng chạy cho xong. Lẽ nào cô ta không biết thương bản thân mình sao?

An Sơ Hạ vòng qua Hàn Thất Lục, chậm chạp chạy về phía trước. Tuy rằng tốc độ của cô bây giờ so với đi bộ không khác biệt nhau lắm.

"Này!" Hàn Thất Lục từ trước đến nay vốn là kẻ cao ngạo, nếu như cô gái trước mặt là người khác anh nhất định xoay người rời đi. Nhưng An Sơ Hạ... Anh không biết mình bị làm sao nữa. Rõ ràng anh rất ghét An Sơ Hạ, thậm chí hận cô, bởi vì tại cô mà hại anh bao phen mất mặt.

Nhưng lúc này đây, anh chỉ hi vọng có thể khiến cô dừng lại. Được rồi, coi như chả mấy khi anh tỏ lòng tốt giúp đỡ người khác...

Trong lòng tự nhủ như vậy, Hàn Thất Lục một lần nữa bước đến trước An Sơ hạ, lần này trực tiếp giữ khuỷu tay cô, mạnh mẽ đem cô và anh đối diện với nhau.

"An Sơ Hạ, bất kể là ai bắt cô phải chạy, hiện tại ở chỗ này, tôi nói cô không cần chạy là không cần chạy." Giọng điệu của anh dần dần đông cứng, mang theo tia ngại ngùng nói ra mấy lời bá đạo.

An Sơ Hạ nheo mắt đánh giá người đối diện từ hai thân ảnh đã chập vào làm một. Người trước mặt đúng là kẻ cô không bao giờ muốn gặp lại- Hàn Thất Lục.

Cô không chịu khuất phục vẫn chạy, giật giật môi, lạnh lùng nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, tôi còn phải chạy nốt vòng này, mong anh không làm phiền tôi."

Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy? Không phải rất ghét cô sao? Sao bây giờ lại mèo khóc chuột giả từ bi giúp đỡ cô chứ!

"Cô nhất định phải bướng bỉnh như vậy sao? Không biết thức thời!" Anh không khống chế được cảm xúc, cơn tức giận lan truyền nhanh chóng.

Theo lý mà nói, cô hiện tại phải là biết ơn anh. Vậy thái độ bây giờ của cô là ý gì? Cô là con heo sao?

"Đúng, tôi không biết thức thời, cho nên xin anh không nên đi theo một kẻ không biết thức thời để phân cao thấp a." Vì Hàn Thất Lục không nắm khủy tay cô quá chặt, cô dễ dàng thoát ra, xoay người lần nữa chạy dọc theo đường băng.

Cô cho tới giờ không cần bất kì ai thương hại và giúp đỡ cả!

Nhìn bóng lưng ngoan cố của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục hít một hơi thật sâu đè nén cơn tức giận của mình lại.

Không thể nổi nóng, lúc này tuyệt đối không được nổi nóng! Vì.... Vì một nguồn kinh tế không bị cắt đứt!

Anh nhắm mắt lại hít sâu, lúc mở mắt tức giận hoàn toàn biến mất. Sau đó chạy bước nhỏ đuổi theo An Sơ Hạ.

"An Sơ Hạ." Anh không sợ làm phiền đến người khác gọi tên cô.

"Tôi đã nói không cần anh giả tình giả nghĩa!" Cô dùng hết sức lực còn lại hét lớn.

Giả tình giả nghĩa? Nói anh sao? Hàn Thất Lục có chút ngạc nhiên, ngay sau đó liền cười một cái tiến lại gần cô.

"Cô nhất định phải chạy cho xong à?" Âm thanh của Hàn Thất Lục bình thản khiến An Sơ Hạ nghe ra một ý tứ khác, không buồn mở miệng, thẳng thắn nhắm chặt mắt lại, gật đầu cái rụp.

Nhìn An Sơ Hạ có vẻ ổn nhưng lúc này mồ hôi ướt đẫm hai vai, anh bất đắc dic thở dài: "Có thể nói cho tôi biết tại sao nhất định phải chạy xong không? Đừng có hiểu lầm, tôi không muốn chế giễu cô, chỉ là... Mẹ tôi đang đợi tôi đón cô về nhà ăn cơm. Cô cũng biết, để tìm được cô, đã mất rất nhiều thời gian."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro