Chương 27: Không chạy nữa, đi theo tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Không chạy nữa, đi theo tôi.

Trên đường chạy ở bãi tập, ngoại trừ An Sơ Hạ vẫn còn đang chạy thì không có ai hết.

"Sao càng lúc càng chậm vậy!" Mạc Hân Vi che ô đứng bên trong nhìn An Sơ Hạ, lớn tiếng hô to.

Hoàn Tử xoa xoa bụng, đi đến cạnh Mạc Hân Vi thấp giọng nói: "Đại tiểu thư của em, đứng lâu như vậy chị không thấy mệt, không đói cũng không khát, không nóng sao a?"

Mạc Hân Vi khóe miệng câu lên, giơ chai nước khoáng trong tay: "Khát không phải có nước rồi sao? Nóng? Chị có ô che làm sao mà nóng? Về phần mệt thì... Chị không phải người được nuông chiều đặc biệt, đứng vậy một tí đã mệt ư? Còn đói bụng... Nhìn bộ dạng An Sơ Hạ chạy chật vật như vậy, chị có cả ngày không ăn cơm cũng không thấy đói!"

"Trời ơi..." Hoàn Tử cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là tự mình hại mình.

Lần sau nhất định sẽ sửa lại cách chỉnh An Sơ Hạ, nếu không, chính cô ta sẽ chết đói trước mất a?

"Chạy nhanh lên một chút!" Mạc Hân Vi đắc ý hô to.

Hoàn Tử bỗng dưng vỗ vai Mạc Hân Vi, vẻ mặt khẩn trương: "Tiểu thư... Hân Vi..."

"Gọi cái gì mà gọi?! Đã nói là chị không đói!" Mạc Hân Vi bực dọc trả lời. Ngay cả mí mắt cũng ngại nâng lên liếc Hoàn Tử.

Đột nhiên hai bàn tay to lớn đặt lên vai cô, cô tức tối quay đầu:"Việc gì!"

Vừa quay đầu liền nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Hàn Thất Lục, trống ngực cô đập liên hồi. Nhìn Hoàn Tử đã bị Tiêu Minh Lạc túm lấy áo, những kẻ khác đi theo Mạc Hân Vi giờ không biết đâu hết rồi.

"Việc gì?" Hàn Thất Lục nghiêng người, túm lấy cổ áo Mạc Hân Vi lôi lên: "Nói! Chuyện gì đã xảy ra? Cô ấy vì sao lại chạy ở đây?"

"Cô ấy? Cô ấy là nói ai vậy ạ?" Mạc Hân Vi bắt đầu giả ngu. Nếu lúc này thừa nhận cô hãm hại An Sơ Hạ, có lẽ sẽ chết không nhắm mắt.

Hàn Thất Lục nghiến răng, hàn băng trong mắt tăng lên: "Cho cô một cơ hội cuối cùng, nói rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"

Mạc Hân Vi cắn môi dưới, không nói lời nào.

Vì buộc dây giày nên Lăng Hàn Vũ chạy đến sau, thấy bộ dạng của An Sơ Hạ liền sửng sốt, chạy ngay đến chỗ Hàn Thất Lục.

"Thất Lục, giờ không phải lúc tra hỏi đâu. Cậu xem An Sơ Hạ kìa, chắc chắn đã chạy rất lâu rồi, mau kêu cô ấy dừng lại. Nếu không sẽ mất nước mà chết đó."

"Đúng vậy a Thất Lục, cậu mau lôi An Sơ Hạ lại đây..." Tiêu Minh Lạc đảo mắt một vòng nhìn Hoàn Tử liền nói tiếp: "Ở đây cứ an tâm giao cho tụi tôi!"

Hàn Thất Lục đẩy Mạc Hân Vi ra, chạy về phía An Sơ Hạ.

Lăng Hàn Vũ khuôn mặt cười mỉa mai kéo tay Mạc Hân Vi: " Hoa khôi tiểu thư, cô không cảm thấy nên giải thích với chúng tôi mọi chuyện sao? Hiện tại không nói, sau này đừng than khổ sở nha."

Anh cười vô hại, nhưng lời nói lại không hề vô hại chút nào.

Mạc Hân Vi lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn bên An Sơ Hạ, không định trả lời Lăng Hàn Vũ.

An Sơ Hạ chỉ lo chạy, trong miệng lẩm bẩm: "Chỉ còn một vòng, An Sơ Hạ, mày nhất định có thể..."

"An Sơ Hạ!!" Giọng Hàn Thất Lục vang lên, rất nhanh chạy đến trước mặt An Sơ Hạ ngăn cản cô: "Không chạy nữa, theo tôi quay về!"

Ảo giác sao? Trước mặt lại có hai Hàn Thất Lục...

"Cô bị sao vậy? Cô có nghe thấy tôi nói cái gì không? Chết tiệt! Mẹ kiếp cô đã chạy bao nhiêu vòng rồi hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro