Chương 26: Anh lo lắng cho An Sơ Hạ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Anh lo lắng cho An Sơ Hạ?

"Thế nào?" Hàn Thất Lục hỏi ngay khi Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc vừa ra khỏi canteen.

Hai người họ nhìn nhau, chán nản đồng thanh: "Không tìm được An Sơ Hạ.."

"Chết tiệt!" Hàn Thất Lục khẽ rủa một tiếng: "Con nhỏ đó rốt cuộc là đi đâu rồi?!"

Là mẹ anh Khương Viên Viên gọi điện, bảo anh buổi trưa phải đưa An Sơ Hạ về nhà ăn. Cho nên bọn họ đã lần khắp các tòa nhà, ngay cả thư viện, dưới gốc cây, phòng nghỉ ngơi, ngay cả ký túc xá nam nữ đều đi qua, nhưng vẫn không tìm được An Sơ Hạ.

Lúc này Hàn Thất Lục mới hối hận lúc trước đã nặng lời với An Sơ Hạ, không phải anh muốn làm vậy...

Lăng Hàn Vũ đang ủ rũ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vẻ kinh sợ: "Thất Lục, An Sơ Hạ không phải là..."

"Không phải là cái gì?" Tiêu Minh Lạc khẩn trương tiếp lời,Hàn Thất Lục cũng chăm chú theo dõi Lăng Hàn Vũ.

"Không phải là bị UFO bắt đi đó chứ?" Thấy Tiêu Minh Lạc đồng tử co rút mạnh, Lăng Hàn Vũ cười giải thích: "Cậu chắc chắn không hiểu được UFO là ai? UFO chính là người ngoài hành tinh..."

Tiêu Minh Lạc đạp cho anh một cước: "Biến con mẹ cậu đi!"

"Hai người các người ồn quá! Lúc nào rồi còn đùa giỡn! Nếu An Sơ Hạ xảy ra chuyện gì, tôi..."

Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc vô cùng ăn ý kêu lên: "Cậu làm sao?"

Hàn Thất Lục hết sức bình tĩnh trả lời: "Mẹ tôi chắc chắn sẽ không tha cho tôi, nói không chừng sẽ đóng băng hết thẻ tín dụng của tôi. Như vậy nguồn kinh tế của tôi liền bị cắt hết... Nếu nguồn kinh tế bị cắt, e là đến cái ô cũng không mua nổi."

Hai người liếc nhau, không ngờ anh chẳng qua chỉ là đang lo cho bản thân.

Lăng Hàn Vũ đi đến đấm mạnh vào ngực Hàn Thất Lục, vô cùng nghĩa khí nói: "Không sao, cậu không có tiền mua, một cái ô thì tôi vẫn có thể mua cho cậu!"

"Cái ô..." Hàn Thất Lục thoáng cái nhớ lại.

Bãi tập thể dục! Không phải tới bãi tập... Phải tới thư viện.

Âm thanh của Hoàn Tử đột nhiên thoảng qua trong đầu anh, cái ô, bãi tập, thư viện... Loại người như Hoàn Tử sẽ không bao giờ bỏ cơm trưa mà chạy tới thư viện, hơn nữa cô ta còn cầm theo nhiều ô như vậy, nhất định là có chuyện gì đó.

Thần kinh bắt đầu căng lên, vội vã thốt lên: "Không được rồi! Mẹ kiếp! Nhanh tới bãi tập!"

Bọn họ gần như đem toàn bộ suy nghĩ ngưng lại, đúng là bãi tập chưa có tới. Bởi vì bọn họ nghĩ rằng lức này An Sơ Hạ tuyệt đối không ở đó.

Thấy Hàn Thất Lục đột nhiên khẩn trương như vậy, Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc lại nhìn nhau(Hai cha nhìn nhau hoài à... máu hủ dồn lên tới não rồi đấy!), lập tức nhớ tới lúc gặp Hoàn Tử ở hành lang.Cô ta cư xử kì lạ, cứ ấp a ấp úng, rất dễ khiến người ta sinh nghi.

Gật đầu một cái, bọn họ đi theo Hàn Thất Lục tới bãi tập.

An Sơ Hạ ơi là An Sơ Hạ, cô trăm nghìn lần không được xảy ra chuyện gì a... Hàn Thất Lục trong lòng không ngừng lo lắng. Nếu xảy ra chuyện, anh thật không biết phải làm gì. Thẻ tín dụng bị đóng băng là chuyện nhỏ, chủ yếu là... Chủ yếu là... Chủ yếu là cái gì, anh cũng không rõ.

:"Thất Lục, thừa nhận đi, cậu đối với cô gái đó rất khác biệt!" Tiêu Minh Lạc vừa chạy vượt lên trước, vừa lớn tiếng nói với Hàn Thất Lục.

Anh lạnh lùng phủ nhận: "Cậu ngậm miệng lại cho tôi!"

"Đợi chút a!" Lăng Hàn Vũ chạy sau cùng gọi với theo: "Dây giày tôi bị tuột!"

"Không đợi được cậu đâu!" Tiêu Minh Lạc quay ra sau liếc một cái, sau đó tăng nhanh bước tiến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro