Chương 33: Nhẹ một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Nhẹ một chút

"Bà xã của tôi ơi..." Hàn Lục Hải thay đổi bộ dạng tươi cười, nhích lại gần Khương Viên Viên: "Bà có nhận ra cảnh tượng vừa rồi có gì không đúng không?"

"Không đúng?" Khương Viên Viên mở to mắt nhìn sang bên phải, cố nhớ lại tình huống vừa rồi, kết quả đến nửa ngày vẫn không nhận ra. Quay đầu mơ hồ nhìn Hàn Lục Hải, chờ ông nói xem không đúng ở chỗ nào.

Hàn Lục Hải thuận thế ôm lấy vai Khương Viên Viên, giải thích.

"Như tình hình buổi sáng hôm nay, thằng nhóc Thất Lục rõ ràng không ưa Sơ Hạ,nhưng bây giờ nó lại có vẻ khẩn trương, còn ôm Sơ Hạ lên lầu. Điều này nói lên cái gì? Nói rằng 'Kế hoạch khiến Thất Lục yêu tiểu Sơ Hạ' của bà đều không cần dùng tới nữa rồi!"

Có chuyện phải kể, đó chính là sau khi An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục cùng ngồi lên xe tới trường, tác giả Khương Viên Viên tinh thần nhà văn trỗi dậy, vạch ra một kế hoạch cụ thể.

Bỗng nhiên tỉnh ngộ, Khương Viên Viên gạt tay Hàn Lục Hải đứng lên: "Đúng vậy! Chuyện quan trọng như thế mà tôi lại không để ý? Không chấp nhận được!"

"Cho nên bà sao phải tức giận như vậy... Tôi thấy chuyện này không cần chúng ta nhúng tay vào, con trai chúng ta sẽ tự xử lý thật tốt! Nếu như nhờ chuyện này mà quan hệ của chúng nó tiến thêm một bước, vậy... Bà có phải rất vui không?"

Hàn Lục Hải không hổ là con cáo già, nói mấy câu đã thay đổi tình thế.

Khương Viên Viên hạnh phúc mỉm cười, đột nhiên khựng người lại, thủ thỉ: "Tôi muốn lén lên lầu xem hai đứa nó đang làm gì."

"Ôi chao! Đừng nha..." Hàn Lục Hải muốn ngăn cản Khương Viên Viên nhưng tốc độ chạy của bà ấy, quả thực có thể sánh ngang với Lưu Tường.*

(*Lưu Tường là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m rào nam tại Athens 2004)

Nhìn Khương Viên Viên dần mất dạng, Hàn Lục Hải bất lực lắc đầu: "Chuẩn bị xe đi, tôi muốn đi làm."

Khương Viên Viên giống như ăn trộm lưng dán chặt vào tường, rướn cổ qua khe cửa nhìn lén vào trong phòng.

Bên trong phòng An Sơ Hạ rất yên lặng, yên lặng đến kỳ lạ.

"Đồ ngốc, cô không phải rất lợi hại hay sao?" Âm thanh Hàn Thất Lục đột nhiên vang lên. Khương Viên Viên không thấy được khung cảnh bên trong, đành phải dán tai lên cửa mà nghe.

Nhìn An Sơ Hạ mặt mày nhợt nhạt, Hàn Thất Lục thở dài từ trong túi móc điện thoại ra, ấn liên tiếp một dãy các số.

"Alo,bác sĩ Giang? Ông lập tức mang theo dụng cụ tới đây... Có người bởi vì vận động kịch liệt trong thời gian dài dẫn đến mệt nhọc quá độ. Lập tức tới đây."

Bác sĩ Giang là bác sĩ tư của nhà họ Hàn, cũng không khám chữa bệnh cho người ngoài. Hàn Thất Lục lúc này lại gọi điện cho ông ta chứng tỏ trong lòng anh đã coi An Sơ Hạ như người một nhà.

Nhận thấy điều này, Khương Viên Viên che miệng cười trộm không ngừng.

Bác sĩ Giang cách nhà họ Hàn không xa, cho nên lúc ông lên đến lầu hai thì đã thấy Khương Viên Viên ngồi dưới đất che miệng cười ngặt nghẽo.

Quả nhiên là tính trẻ con chưa biến mất?

Ông thong thả đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Khương Viên Viên: "Phu nhân? Bà không sao chứ?"

"A!!!" Bị gọi bất thình lình, Khương Viên Viên suýt nữa tim nhảy ra khỏi lòng ngực đình công.

"Phu nhân?" Bác sĩ Giang ngờ vực nhìn Khương Viên Viên. Phu nhân không cần phản ứng mạnh như vậy chứ? Đúng rồi, có lẽ sau đó ông nên kiểm tra sức khỏe cho cả Hàn gia để đảm bảo tim Khương Viên Viên có mạnh khỏe hay không.

"Suỵt..." Khương Viên Viên ra vẻ khẩn trương đặt ngón trỏ chặn trước môi: "Ông nhỏ nhẹ một chút hộ tôi, ngộ nhỡ bị con trai tôi nghe được thì ông sẽ ăn không được đi ngang!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro