Chương 39:Không là anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39:Không là anh em

Nghỉ một chút, anh mới tiếp tục nói: "Thực ra cũng chẳng có chuyện gì to tát, chỉ là... Tôi bị An Sơ Hạ từ chối."

Bầu không khí tạm thời hài hòa, lúc này Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử này cuối cùng cũng chịu khai.

"Hóa ra là bị cự tuyệt, thật nhiều chuyện a! Nhìn bộ dạng tức giận vừa rồi của cậu, còn nói cái gì mà...'Con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi'. Cậu chẳng phải chuyện bé xé ra to rồi sao?" Tiêu Minh Lạc vẻ mặt xem thường.

"Vậy được! Không phải cậu nói bị An Sơ Hạ từ chối sao? Chỉ vì như vậy nên tức giận? Đúng là..." Hai người lại liếc nhau, cùng để lộ ý xem thường.

Bỗng nhiên, không khí xung quanh dường như đang nóng lên, bắt đầu trở lên quỷ dị.

Hàn Thất Lục thầm trong bụng đếm ngược. Ba, hai, một....

"Cái gì?!" "Cái gì?!" Phải mất tới ba giây hai người này mới ý thức được Hàn Thất Lục vừa nói cái gì. Lăng Hàn Vũ ngã trực tiếp từ trên ghế xuống đất.

Hàn Thất Lục vô cùng bất đắc dĩ, thở dài: "Tôi nói hai người các cậu tốc độ phản ứng không nên 'nhanh' như thế... Sau này ra đường nhớ đừng nói có quen biết tôi."

"Ấy ấy ấy." Lăng Hàn Vũ đứng phắt dậy, ngồi lại bên cạnh Hàn Thất Lục: "Nhưng cậu cũng không có từ chối kể lại mọi chuyện a, mà bọn tôi cũng rất ngoan ngoãn lắng nghe, cùng vui vẻ vui vẻ a."

Lời vừa bắn ra khỏi miệng anh mới phát hiện mình đã nói sai, vội đưa tay lên bụm miệng.

Hàn Thất Lục lạnh lùng liếc anh một cái, đứng lên phản bác: "Tôi chỉ muốn cho cô ta một cơ hội, cô ta vào nhà tôi ở cũng chỉ vì tiếp cận tôi. Bây giờ lại chơi trò lạt mềm buộc chặt...A, tôi sẽ không cho... không cho cô ta thêm cơ hội nào nữa! Thậm chí đến Tư Đế Lan cô ta cũng đừng mơ được đặt chân vào đó."

"Cậu chắc chắn rằng cô ấy vào nhà cậu là vì muốn tiếp cận cậu?" Tiêu Minh Lạc ngẩng đầu hỏi một câu. Bởi vì anh biết rằng, An Sơ Hạ không phải loại người như vậu, hơn nũa... An Sơ Hạ hình như cũng không có chút gì là thích Hàn Thất Lục.

Chẳng lẽ có hiểu lầm gì đó ở đây à?

"Không phải thì có thể là gì?" Hàn Thất Lục hỏi ngược lại.

"Cái này... Cậu không cần vì cô ấy mà chất vấn cô bạn gái dễ thương Mạc Hân Vi của cậu đi?" Tiêu Minh Lạc nhướn mi tiếp tục hỏi. Nói thật anh chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp gì với Mạc Hân Vi cả, không chỉ vì cô ta trang điểm quá đậm, mà còn vì cô ta quá ngang ngược, kiêu ngạo.

Mắt xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh lớn trong phòng khách, nhìn xa xăm, bên ngoài kia vẫn là ánh mặt trời rạng rỡ, tươi sáng.

Nhếch khóe miệng ác ma lên mỉm cười, Hàn Thất Lục nhẹ nhàng nói: "Không chỉ không chất vấn Mạc Hân Vi, ngược lại tôi còn muốn phiền cô ta chỉnh một người..."

"Cái này không được a Thất Lục!" Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ đồng loạt ngăn cản.

Tiêu Minh Lạc còn bổ sung thêm: "Giữa An Sơ Hạ và cậu hẳn là có hiểu nhầm."

"Im đi!" Anh lạnh lùng chặn lời Tiêu Minh Lạc, tiếp tục nói: "Đi, đi Alantis! Còn nữa, lần sau trước mặt tôi đừng nhắc đến tên con tiện nhân kia nữa! Nếu không, không cần làm huynh đệ gì hết!"

Nói xong, anh ôm gương mặt băng lãnh đi ra khỏi phòng khách.

Alantis thực ra là một quán bar lớn nhất trong thành phố A, thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Hàn thị.

Nhìn theo bóng lưng Hàn Thất Lục bước đi, Lăng Hàn Vũ không còn cách nào khác đành hỏi Tiêu Minh Lạc: "Làm sao bây giờ? Tôi có dự cảm không tốt a..."

"Không có dự cảm của cậu tôi cũng biết tiếp đến sẽ có chuyện chẳng lành rồi. Quên đi... Chúng ta đi theo trước, cũng không ở trước mặt Thất Lục nhắc tới An Sơ Hạ là được rồi." Tiêu Minh Lạc bất lực đáp lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro