Chương 40: Nhắc đến điều cấm kỵ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Nhắc đến điều cấm kỵ

 Alantis mở cửa suốt 24/24, cho nên dù là ban ngày cũng không thiếu những tên thiếu gia rảnh rỗi chạy tới đây hát hò,tán gái.

"Thiếu gia, sao cậu lại tới đây lúc này?" Người phụ trách quán bar Will vừa thấy Hàn Thất Lục xuất hiện, không khỏi thấy kỳ lạ. Tỷ lệ Hàn Thất Lục tới Alantis vào ban ngày dường như là con số 0.

Hàn Thất Lục vòng qua anh ta, tiến đến quầy bar ngồi xuống, không đếm xỉa đến phản ứng của Will.

"Cho tôi một ly Whiskey."

Vừa ngồi xuống đã kêu liền một ly rượu lại càng khiến Will thêm hiếu kỳ, muốn tới hỏi cho rõ, ngay lập tức bị Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ ngăn cản.

"Tiêu thiếu gia, Lăng thiếu gia, Thất Lục thiếu gia là làm sao vậy? Sao tôi cứ thấy không đúng?" Thấy hai người họ xuất hiện, Will giảm âm lượng nghênh đón.

Hai người kia lại liếc nhau một cái, Tiêu Minh Lạc mở miệng giải thích: "Dùng bốn chữ có thể hình dung ra cậu ta có chuyện gì."

Will suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Chẳng lẽ là... Lo về cuộc thi?"

"Không!" Lăng Hàn Vũ tiếp lời: "Là... chuyện em gái hắn!"

Will lập tức im miệng không dám nói nữa.

"Được rồi, annh cứ đi làm việc đi, ở đây giao cho chúng tôi xử lý." Tiêu Minh Lạc không có đùa Will, trực tiếp đuổi anh ta đi.

Trong nháy mắt, Hàn Thất Lục đã rời quầy bar tới trước mặt bọn họ, trên tay cầm một ly Whiskey.

"Hai người các người thật là sống rất an nhàn a. Không chỉ có tốc độ phản ứng chậm, đến cả tốc độ hành động, cũng chậm một cách phi thường!" Anh nhăn mặt, ngửa đầu đem chỗ rượu còn lại toàn bộ uống hết.

Lăng Hàn Vũ đau đầu, nhỏ giọng nói: "Thất Lục à, người xưa có dạy, khi người ta lo âu thường mượn rượu giải sầu a..."

"Con mắt nào của cậu thấy tôi lo âu chứ? Đừng có đùa!" Đặt ly rượu lên trên bàn, Hàn Thất Lục vẻ mặt đầy khinh bỉ.

Lăng Hàn Vũ nhún vai một cái, cất giọng nói: "Các người cứ nói chuyện, tôi đi lấy đồ uống. Được rồi, Minh Lạc, cậu uống gì?"

"Cho ta một ly sữa bò."

"Hả?" Lăng Hàn Vũ khóe miệng không tự chủ run lên.

Tiêu Minh Lạc vôi đưa tay lên giải thích: "Tôi không thể uống rượu được, nhỡ hai người các cậu đều uống say thì ai trông chừng hai cậu chứ?"

Lăng Hàn Vũ nhướn lông mày, sau đó xoay người hướng quầy bar đi đến.

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi sẽ không uống say, phải rồi..." Hàn Thất Lục đắc ý nói: "Tôi vừa mới gọi Mạc Hân Vi tới Alantis. An Sơ Hạ chết chắc rồi!"

Tiêu Minh Lạc trong lòng tự nhủ, không cho tụi tôi nhắc tới An Sơ Hạ, cuối cùng lại tự mình nhắc tới trước.

Tuy nghĩ là như vậy, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì khác, đơn thuần hỏi thăm: "Cậu kêu cô ta tới làm gì? Cô ta không phải là chỉ là bạn gái giả dạng của cậu thôi sao?"

Ngồi xuống ghế salon quanh bàn tròn, Hàn Thất Lục vẻ mặt vô cùng thích thú nói: "Nếu như lần này cô ta làm tốt thì... có thể tôi sẽ cho cô ta cơ hội được thành người chính thức."

"Thành người chính thức? Thất Lục, cậu không lầm chứ? Mắt cậu sao có thể vừa ý loại người như Mạc Hân Vi? Nghĩ lại mối tình đầu của cậu Hướng Mạn Quỳ, so với Mạc Hân Vi thật là không cùng cấp bậc!"

Bầu không khí trong nháy mắt lạnh xuống.

Chết tiệt! Tiêu Minh Lạc tự mắng chính mình. Tự nhiên lại trong lúc vô ý nhắc tới điều cấm kỵ... Lần này đảm bảo sẽ chết rất thê thảm!

Mắt nhìn hướng quầy bar, Lăng Hàn Vũ và người pha chế rượu đang luận bàn rất sôi nổi kỹ thuật pha chế. Xem ra không thể trông cậy tên tiểu tử kia giải vây giúp rồi.

Đang lúc lưỡng lự không biết nên nói gì để giảm bớt bầu không khí này thì một cô gái xinh đẹp, ba vòng vô cùng sexy tiến tới...

i

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro