Chương 50: Dáng người mì sợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50: Dáng người mì sợi

Hàn Thất Lục cuối cùng không nhịn được nữa mở miệng trách cứ cô.

"Xin lỗi, chỉ tại... Mà vì sao anh lại tìm tôi?" Cô thật ngốc khi hỏi anh điều này. Vì cô không tin nổi Hàn Thất Lục lại lo lắng mà lái xe đi tìm cô. Điều này rất phản khoa học!

Hàn Thất Lục tay cầm lái, sắc mặt khôi phục như trước: "Thẻ tín dụng."

"...." Thế giới của anh chỉ có thẻ tín dụng thôi chắc? Thật đáng buồn thay cho cuộc sống của những thiếu gia nhà giàu.

Xe vẫn chuyển động bình thường, nhưng tốc độ lại như đang bay. Hàn Thất Lục không trực tiếp đưa An Sơ Hạ về Hàn gia, mà dừng xe trước một khách sạn năm sao cao cấp.

Trời đã tối hẳn, thỉnh thoảng còn lóe lên vài vệt sáng.

Nơi này được coi là "Khách sạn cao cấp", cũng thuộc quản lý của Hàn thị. Thực ra cho dù có bị đóng băng hết thẻ tín dụng, anh hoàn toàn có thể dùng thân phận "Đại thiếu gia Hàn gia" mà không lo chết đói.

Tập đoàn Hàn thị trên phương diện phát triển tài chính mở rộng nhiều mặt. Công ty bất động sản dưới trướng của Hàn thị chính là bất động sản lớn nhất thành phố A, thực lực kinh tế đứng đầu toàn quốc. Ngoài bất động sản, sản nghiệp Hàn thị còn bao gồm ẩm thực, trang phục, điện ảnh và truyền hình truyền thông. Còn về mặt giáo dục thì có Hàn Lục Hải quản lý Tư Đế Lan là ví dụ.

"Nơi này là chỗ nào?" An Sơ Hạ cảnh giác nhìn nhân viên trong khách sạn đang mở cửa xe giúp cô.

Hàn Thất Lục đã xuống xe, anh vòng qua phía bên này, cúi người ôm lấy An Sơ Hạ: "Khách sạn cao cấp."

"Anh... Anh dẫn tôi tới khách sạn để làm gì?!" An Sơ Hạ bắt đầu bất an. Anh... chắc sẽ không biến thái như vậy a?

Hàn Thất Lục khuôn mặt vô cảm, đi theo nhân viên phục vụ cầm ô che cho họ, mãi tới khi tiến thẳng vào thang máy VIP mới chậm rãi mở miệng: "Lẽ nào cô muốn mẹ tôi thấy cô cả người đầy máu như thế này?"

Cô hơi bất ngờ, sau đó đem cả người chôn trong lòng Hàn Thất Lục. Bởi vì vừa rồi cô thấy người phục vụ sắc mặt biến đổi, nhìn qua cũng biết đang nhịn cười.

Thang máy VIP dành riêng cho khách đặc biệt như Hàn Thất Lục mở ra, rất nhanh đã lên đến tầng 18.

Cửa phòng Tổng thống mở ra, Hàn Thất Lục ôm An Sơ Hạ vào phòng tắm xong liền đi ra, đóng cửa lại: "Tắm cho sạch sẽ, đừng để mẹ tôi bị hù cho sợ."

An Sơ Hạ không nói gì, chỉ thầm đánh giá phòng tắm xa hoa này. Bồn tắm lớn hình tròn to như nhà tắm công cộng, trang thiết bị bên trong đều là loại cao cấp, chỉ có thể dùng từ 'xa hoa' mà hình dung.

Có đôi khi cô sợ rằng mình ở nhà họ Hàn lâu quá về sau sẽ quen mất cuộc sống xa hoa của họ.

"Còn đứng ngây ra đó, cởi đồ ra để bọn họ mang đi giặt." Hàn Thất Lục không thấy phòng tắm có động tĩnh gì, trong lòng trở nên sốt ruột.

An Sơ Hạ lúc này mới nhanh chóng cởi quần áo, mở hé cửa chuyển quần áo ra ngoài.

"Yên tâm tắm đi, tôi đối với dáng người mỳ sợi của cô tuyệt không hứng thú." Hàn Thất Lục để lại một câu như vậy rồi cầm đồ của cô đi ra cửa.

Cái gì cơ... An Sơ Hạ cực kỳ khó chịu. Ngực cô đúng là không lớn, nhưng cũng không đến nỗi bị đem so với mỳ sợi chứ? Thật không nói nổi! Nhưng những lời Hàn Thất Lục nói hiển nhiên giúp cô an tâm vào tắm.

Thấy Hàn Thất Lục tới, người phục vụ vội vã nhận lấy đồ từ tay anh.

"Cho anh mười phút phải dùng tốc độ nhanh nhất giặt xong mang về đây."

Trong lời nói của anh hoàn toàn không có ý thương lượng, người phục vụ lập tức gật đầu: "Vâng, thiếu gia. Thiếu gia, xin hỏi cậu có muốn chuẩn bị bữa tối luôn không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro