Chương 70: Liếc mắt đưa tình vui vẻ với nam sinh khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70:Liếc mắt đưa tình vui vẻ với nam sinh khác

"Không sao." An Thần Xuyên không thể làm gì ngoài cười cười: "Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?"

Hả? Cái này là muốn tỏ tình? Không có cửa đâu! Chưa nói tới cửa chính, đến cửa sổ cũng không có!

Tiêu MInh Lạc bước lên trước mặt An Sơ Hạ, không đợi cô nói đã cướp lời: "Cậu là không có tai sao, tai điếc rồi hả? Đã nói cô ấy bận nhiều việc, mấy giờ rồi, có chuyện gì ở chỗ này nói ra cũng được!"

Ngu ngốc, An Thần Xuyên có chút khó chịu, nhưng không muốn nói chuyện với Tiêu Minh Lạc, ngấm ngầm chịu đựng.

"Được rồi, Sơ Hạ. Cái này... Cho cậu!" Hắn đi tới phía Tiêu Minh Lạc, chính tay đem phong thư màu lam nhạt đưa cho An Sơ Hạ. Sau đó xoay người rời đi. Bóng lưng trải dài dưới ánh mặt trời, Sơ Hạ, tôi sẽ thi đỗ điểm tối đa cho cậu xem!

Sững sờ nhìn theo bóng lưng An Thần Xuyên hồi lâu, cô có chút mơ màng.

"An Sơ Hạ, hoàn hồn đi!!" Tiêu Minh Lạc tăng âm lượng hét to vào lỗ tai cô.

An Sơ Hạ trầm mặc vài giây liền đưa phong thư trong tay lên nhìn, sau đó tiện tay cất vào túi áo khoác. Lại quay đầu nhìn Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ, ánh mắt mang theo vài tia mệt mỏi: "Cảm ơn ý tốt của hai anh, có gì khó khăn sau này em sẽ tìm hai người. Tạm biệt."

Cô cũng không trực tiếp rời đi, mà là trở về chỗ ngồi trong phòng cầm một chồng sách lớn đi ra.

"Ơ, bộ ấn bản tiếng anh 'I have dream', em xem hiểu được sao?" Thấy quyển sách đặt trên cùng, Tiêu Minh Lạc có chút kinh ngạc. Nhưng đột nhiên nghĩ tới cô là người duy nhất đạt điểm tối đa toàn khoa, cho nên lại thấy điều đó là lẽ đương nhiên.

Lần này An Sơ Hạ không nói thêm, nhanh chân bước về hướng khác trên hành lang.

"Này, An Sơ Hạ! Em không thể như vậy!" Lăng Hàn Vũ bước một bước dài xông lên kéo lấy sau áo An Sơ Hạ, cả người có vẻ phẫn nộ.

Bất đắc dĩ xoay người lần thứ hai: "Tôi không thể cái gì? Phiền hai người dùng  một lời nói cho rõ ràng?"

Có đôi khi cô nghĩ những kẻ có tiền như bọn họ cũng thực sự kì quái, kỳ quái cực độ!

"Hàn Vũ, cậu ngu ngốc, làm sao vậy a?!" Tiêu Minh Lạc không ngờ Lăng Hàn Vũ đột nhiên phát rồ, chạy nhanh vài bước tới cạnh An Sơ Hạ: "Còn không mau buông tay?!"

Lăng hàn Vũ trong ba người họ xem như là giỏi hơn đi, nhưng làm việc lại không nghĩ đến kết quả.

Anh nhìn An Sơ Hạ vẫn là một bộ cho qua lại thêm vẻ mặt rất không quan tâm, lông mày từ từ nhíu lại, rất không thích gầm nhẹ: "Em không phải vị hôn thê của Thất Lục sao? Bây giờ lại có bộ dạng thế này? Em một chút cũng không thích cậu ta sao? Lại dám liếc mắt đưa tình vui vẻ với nam sinh khác?!"

Đoạn này anh dường như là gào lên. Cũng may lúc này bên trong tòa nhà người hầu như đã đi hết, nếu không chuyện cô là vị hôn thê của Hàn Thất Lục cũng bị bại lộ.

Trong lòng tự thấy may mắn, cũng lại cảm thấy tức giận. Anh ta là cái gì chứ? Anh ta dựa vào gì mà quản giáo cô?!

Ngẩng đầu, cô kinh ngạc nhìn Lăng Hàn Vũ: "Tốt thôi, vậy tôi cho anh biết, chuyện tôi là vị hôn thê của anh ta, chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ thôi. Bá mẫu là vì muốn tôi có thân phận tốt nhập học, cho nên mới đặt ra cho tôi thân phận như vậy. Thế nhưng tôi không muốn cho mọi người biết, mà Hàn Thất lục cũng khong muốn cho mọi người biết."

Nhìn Lăng Hàn Vũ đang ngu ngơ suy nghĩ, cô cười khổ nói tiếp: "Nhà tôi nghèo, là sống nhờ nhà Hàn gia, thế nhưng! Các người cũng không có quyền bắt tôi làm gì. Bởi vì... Là Hàn gia nợ tôi. Có biết không? Mẹ tôi vì cứu cha anh ta mới ra đi! Về phần anh nói tôi có thích anh ta hay không, vấn đề này, đều có thể một lần nhìn ra được sao?

===================================

p/s: Hôm nay 2 chương... vì mị bận ôn bài mai thi nữa. Thi xong về mị sẽ edit đăng bù cho mọi người nha. Thân<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro