Chương 115: bản chất của nô lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, An Thiên Bình chỉ hận không thể tự cho mình một cái tát. Hẳn là cái miệng này lâu ngày không dùng nên đã cứng ngắc rồi. Hôm nào rảnh phải mua dầu bôi trơn mà bôi lên mới được.

"Tôi đã suy nghĩ rồi, tôi không thể ích kỉ như vậy được!" Nói rồi Hàn Song Tử tiến đến, ôm cô, đặt lên môi cô một nụ hôn: "Sau này, cô có thể cứ ngoan ngoãn như vậy được không?"

"Tôi cảm thấy từ trước tới nay tôi đều cực kì ngoan ngoãn mà!" Từ ngày bước vào Hàn gia, cô thật sự rất ít nói chuyện với mọi người, cô sợ mọi người nghĩ cô không đàng hoàng, ảnh hưởng đến thanh danh của mẹ cô.

Hiện tại xem như không sao. May mà Tiêu Minh Lạc Và lăng Hàn Vũ đã nhiều lần nhắc nhở cô phải biết phản kích đúng lúc. Nếu không nghe lời họ thì chắc bây giờ cô đang ở trong tình trạng nguy kịch rồi.

Khoan đã, Song Tử vừa mới hôn cô sao?

"Tại sao anh lại... Hôn tôi?- Thiên Bình hỏi sau khi Song Tử đã hôn cô một lúc lâu. Nhưng Hàn Song Tử chỉ đứng ngẩn người ra.

"Vị hôn thê của tôi có phản ứng nhanh thật đấy!" Nghe thì biết Hàn Song Tử cố ý châm chọc cô. Nhưng An Thiên Bình vẫn ung dung tiếp lời: "Cảm ơn anh, quá khen rồi"

Nghe vậy, Hàn Song Tử nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt chuyên chú: "Này, có phải hôm nay cô uống nhầm thuốc không? Nếu là mọi ngày nhất định cô sẽ trả lại tôi cả vốn lẫn lãi rồi"

An Thiên Bình gượng cười:" Thời buổi này, nữ chính luôn phải tỏ ra hiền thục, như vậy mới được nhiều độc giả ái mộ. Vai nam chính cũng cần như vậy. Thế nên, tôi chỉ muốn bắt kịp thời đại thôi!

Nghe vậy, Hàn Song Tử phì cười: "Không biết trong đầu cô chứa gì nữa!"

"Não, tế bào não, hộp sọ,.. Còn có cả cái gì nữa thì tôi quên mất rồi." Cô trả lời với vẻ mặt ngây thơ. "Này, Hàn Song Tử, anh nói xem Hàn quản gia hôm nay sao lại chậm như vậy? Nãy giờ thật sự lâu quá, tôi mệt rồi!"

Thấy cách xưng hô của cô thay đổi, bao nhiêu tâm tình tốt của Hàn Song Tử biến đâu mất:

"An Thiên Bình, sao cô dám gọi thẳng tên của tôi ra mà không gọi là Ông xã hả... Vừa rồi, tôi thấy cô dám đánh cả Mạc Hân Vi, tuy nhiên, tôi không biết cô ta vì sao không đánh trả, nhưng tôi tin chắc với tính cách của cô ta thì nhất định sẽ không để yên cho cô! Tốt nhất hiện tại cô nên tìm một chỗ tốt mà dựa vào, tôi nói cho cô biết, bản thiếu gia đây chính là chỗ dựa vững chắc nhất!."

Nhìn vẻ mặt "phúc hậu" của anh ta đủ khiến An Thiên Bình hiểu sắp có chuyện gì xảy ra rồi, cô thật đúng là ngốc mà!

Dù trong lòng đang bực bội nhưng cô buộc phải hạ mình, sở dĩ cô ăn nói khép nép chỉ để khỏi dính phải mấy quả bom tốt bụng, luôn muốn "bảo vệ" Hàn Song Tử. Hiện tai nếu khép nép mà có lợi, cô dại gì không làm.

Tuy nhiên, dù cô muốn hy sinh thể diện một chút vẫn có nhiều người không tin, vì tính cô vốn quật cường, không thể đoán trước điều gì. Cô hiện tại rất sẵn lòng đem bản thân đi triển lãm cho đám người kia mở to mắt mà xem thế nào gọi là ỨNG XỬ!

Dựa nhẹ vào người Hàn Song Tử, "Tối nay để em đấm bóp cho Ông xã nhé!" Những lời này, cô cắn chặt răng để nói ra. Tuy nhiên, bất kể lời nào từ miệng cô, đều khiến cho Hàn Song Tử cảm thấy thật kích thích.

"Được, bà xã, nhớ phải xưng hô như vậy trước mặt ba mẹ tôi đấy!" Nói rồi, Hàn Song Tử véo yêu chóp mũi cô, khiến nó hồng lên y như chú hề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro