Chương 116: ông xã muốn bảo vệ tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn quản gia lái chiếc Bentley hay dùng đưa Hàn Song Tử và An Thiên Bình đến trường. Cửa vừa mở, ông liền hỏi: "Tiểu thư, cô gọi Thiếu gia lại 1 lần được không?"

Toát mồ hôi, xem cô như cún hả? An Thiên Bình đau đớn trong lòng, quay đầu nhìn Hàn Song Tử, chỉ thấy hắn nhíu nhíu mày, biểu hiện rõ ràng muốn nói 'Mau kêu một lần đi, cún con à".

Thực đúng là xem cô như cún rồi! Giận dữ quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng: "Hàn quản gia, bác thực sự nghe nhầm rồi. Lúc ấy, vừa đúng lúc có một chiếc xe đang quảng cáo bộ phim mới, nên những gì bác nghe được đều là radio nói thôi."

Vẻ mặt cô thành khẩn, Hàn quản gia thất vọng nói:" Ây da, bác còn cho rằng tiểu thư đã thông suốt rồi".

"Khụ... Khụ... Khụ!" Hàn Song Tử ra vẻ không đồng ý lời nói của cô liền ho khan vài tiếng

An Thiên Bình theo bản năng lập tức gọi: "Ông xã!" Hàn quản gia lập tức không phản ứng kịp sặc nước miếng, ho khan.

Bất công, vô cùng bất công, Hàn Song Tử liếc mắt một cái, xung quanh tất cả ánh mắt khác thường đều dồn về An Thiên Bình. Còn có đứa nhỏ kéo mẹ của nó đến, chỉ vào An Thiên Bình nói: "Mẹ, chị gái xinh đẹp như thế sao lại gả cho một ông già như vậy?"

Em gái! Em mới gả cho ông già, gia đình em đều đã gả cho ông già, toàn bộ người nơi em ở đều đã gả cho ông già!!! An Thiên bình hận không thể lập tức mắng lại, nhưng đột nhiên cô nhận ra em gái nhỏ hình như gọi cô là... Chị gái xinh đẹp?

Ahaha, là người lớn nên rộng lượng với em gái nhỏ!!

Vì chứng minh chính mình trong sạch, An Thiên Bình nắm tay Hàn Song Tử: "Ông xã, thất thần ở đó làm gì? Còn không mau lên xe?"

Nói xong cô liền mở cửa xe đẩy Hàn Song Tử vào, thấy Hàn quản gia vẫn còn ho khan, quan tâm hỏi: "Hàn quản gia, người không sao chứ? Có phải vừa rồi nói to quá làm quản gia sợ?"

"Không sao". Cô mỉm cười quay lại, xung quanh đã thay thế bằng những ánh mắt hâm mộ.

Cảm giác bị ghen tị thật là tuyệt!!!

Ngồi vào bên trong xe, mới vừa đóng cửa xe Hàn Song Tử liền như sói đói đè lên người, cắn lấy môi cô. Khi 2 đôi môi rời ra, Hàn Song Tử còn nói: "Tôi thích cô như thế này."

An Thiên Bình ở trong lòng nói, ta cũng thích, nhưng anh cũng đừng đói khát vậy chứ!!

"Ông xã – chỗ dựa vững chắc, anh muốn bảo vệ cho em sao?." Sắp có kỳ thi chung, trong thời gian này cô không muốn xảy ra bất cứ việc gì nữa, dù là lớn hay nhỏ. Nếu không thì uy nghiêm của cô ở đâu chứ?

Hàn Song Tử nhìn cô một cái rồi nói: "Đúng"

Hàn quản gia quá mức sung sướng, một bên lái xe còn một bên nhìn kính chiếu hậu miệng cười gần như thành hình tam giác.

Sau đó họ không nói gì, An Thiên Bình định nghĩ thầm, cha mẹ Hàn Song Tử thì phải làm sao bây giờ. Thực sự gọi anh ta là ông xã ư?

Không nên, không nên, như vậy quá dọa người rồi!!

Nhưng không nói như vậy, thật sự có người sẽ muốn giết cô! Sắc mặt, bộ dạng Mạc Hân Vi ban nãy rất phức tạp nha, về sau phải từ từ tính sổ với cô ta.

Sinh mệnh quý giá, mặt mũi thì tính cái rắm gì! Bất cứ giá nào cũng phải quý trọng sinh mạng!!!

Hàn Song Tử đặt tay đó không biết cô đang nghĩ gì thì cô bỗng nhiên liền như vậy và im lặng rồi ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro