12.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    

    Sóng biển từ nơi xa đột nhiên chụp đánh vào bờ, hơi thở mãnh liệt lại ướt át của biển cả ùa vào khoảng mũi Hoắc Diễn Chi, lôi kéo hắn từ trong suy nghĩ quay về.

     Vưu Miên đứng ở trước bàn dài, đối đầu với tầm mắt của Hoắc Diễn Chi lại như không thấy.

    Cậu không biết Hoắc Diễn Chi mắc vào cái tật xấu gì, bỗng nhiên liên tiếp nhìn chằm chằm chính mình.

   Xem thường ánh mắt không thể hiểu được của Hoắc Diễn Chi phía  sau, Vưu Miên nghiêm túc suy tư ý tưởng bắt đầu cùng Bùi Hoài Tễ hợp tác.

   Cậu tuy rằng lúc trước từng có ý tưởng muốn cùng Bùi Hoài Tễ hợp tác, nhưng đó cũng chỉ là cái hình thức ban đầu, không có bất luận cái kế hoạch gì.

      Hiện tại lại bởi vì hành động xảy ra thình lình của Yến Đình Hiên, Vưu Miên không thể không lôi kéo Bùi Hoài Tễ làm yểm hộ.

   Vưu Miên dưới đáy lòng lặng lẽ hít hà một hơi, cậu thật là sư tử cái đuôi thượng rút mao a.

    Trái lại bị người lấy làm lá chắn Bùi Hoài Tễ vẫn mặt không đổi sắc, từ đầu tới cuối vẫn một bộ dáng lạnh nhạt.

    Hơi thở bá đạo sắc bén như mũi nhọn, cho dù hắn bắt đầu từ khi từ phòng nhỏ trở lại liền chưa nói nói cái gì, nhưng cảm giác tồn tại vẫn không thể nào bỏ qua.

       Cũng khó trách không ai dám cùng hắn nói chuyện.

      Vưu Miên mới vừa thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Bùi Hoài Tễ , giây tiếp theo liền nghe thấy nam nhân bên cạnh, lấy thanh âm thật nhẹ thực nhỏ nhưng đủ còn Vưu Miên nghe rõ ràng, nói: “Vưu Miên, cậu ở siêu thị cố ý làm tôi sợ, chuyện còn mới đây, hiện tại lại lấy tôi làm lá chắn?”

    Bùi Hoài Tễ nghiêng khuôn mặt hết sức ảnh tuân qua nhìn cậu.

    Hắn mày nhíu lại, nhắc nhở nói: “Tôi cũng không phải là nhà từ thiện .”

    Giọng nói hắn trầm thấp lạnh lẽo, làm tim người ta không khỏi run

    Nhưng Vưu Miên cũng không thực sự bị doạ sợ, việc cậu cũng đã làm, kéo người cũng kéo rồi, mà Bùi Hoài Tễ cũng đã ngồi bên cạnh cậu, liền chứng minh đối phương cũng không phản cảm.

     Tính tình Bùi Hoài Tễ thế nào Vưu Miên tạm thời còn chưa có rõ, nhưng có như thế nào Vưu Miên đều biết người này tuyệt đối không phải là loại mềm lòng.

   Thương nhân trục lợi, Vưu Miên nếu thật sự muốn cùng Bùi Hoài Tễ hợp tác ở trong tiết mục hỗ trợ lẫn nhau, làm lá chắn né tránh thì phải hoà bình bàn bạc với nhau.

     Phải đưa ra đủ lợi thế để trao đổi.

    Nhưng hiện tại ở trên bàn cơm người nhiều nhiều mắt, hiển nhiên không phải là nơi bàn bạc hợp tác tốt.

     Vì thế Vưu Miên cũng bình tĩnh mà nhẹ giọng mở miệng: “Bùi tổng ngài đương nhiên không phải nhà từ thiện, nhưng tôi dù sao cũng là khách quý mà  JL mấy người mời đến để tuyên truyền trong tiết mục , có điểm này thì giúp tôi một chuyện nhỏ cũng không tốn sức lực đi."

   Bùi Hoài Tễ nhẹ nâng hai mắt, vừa định mở miệng nói cái gì đó thì  liền nghe Vưu Miên bên cạnh  lại một lần mở miệng.

       “Nhiệm vụ đi siêu thị là tôi nhân, xe cũng là tôi lái, tính nửa phần làm công đi.”

    Bùi Hoài Tễ: “……”

    "500 dự toán cũng là tôi vắt hết óc mới miễn cưỡng không có vượt qua.”

     Bùi Hoài Tễ: “.”

     Vắt hết óc?

     Người này thật đúng là cái gì cũng dám nói, nếu không phải GoPro có lưu lại, hắn thật đúng là tin sẽ tin Vưu Miên nói.

     Rõ ràng chính mình mới là người bị Vưu Miên trêu đùa .

     Vưu Miên nhẹ một nghiêng đầu, gió biển thổi qua sườn mặt cậu, hơi thở ướt át của biển như đọng lại nơi đáy mắt cậu.

    "Cho nên tôi liền không so đo người mù đường lại tính toán không tốt.”

   Vưu Miên ngữ khí thực tiêu sái, biểu tình sinh động hơi trẻ con, lời nói ra lại ôn nhu làm Bùi Hoài Tễ đều không thể phản bác lại tiểu ác ma này.

    Bùi Hoài Tễ quay đầu đi, thấp giọng hừ lạnh một tiếng.

     Việc này cứ thế cho qua.

    Vưu Miên chờ đợi sau một lúc lâu, phát hiện Bùi Hoài Tễ thật sự cứ như vậy không truy cứu nữa, liền cảm giác đối với người đàn ông  lại biến hóa một ít.

     Cậu không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

    Mở nấp bàn ăn xuống, Bùi Hoài Tễ bỗng nhiên bị cảm giác thấm lạnh xa lạ trong lòng bàn tay truyền đến làm hắn kinh ngạc.

       Bùi Hoài Tễ nhíu mày cúi đầu, mở lòng bàn tay ra, phát hiện thế mà bị người bỏ vào một hợp kẹo cứng.
   
     Vị bạc hà.

       Giọng nói Vưu Miên vừa nhẹ vừa thấp nói: “Vừa rồi 500 dự toán còn dư lại 2, anh vừa rồi đã ăn hai viên.”

      "Một khi bị phát hiện…… anh, tôi.” Ngón tay thanh niên vị trí trái tim chính mình, lại nhẹ điểm một chút người Bùi Hoài Tễ ở bên cạnh.

     Đôi mắt màu hổ phách linh động loé lên tia giảo hoạt linh động, rực rõ lấp lánh vô cùng .

     Cậu nói: “ Vừa hay tính là thông đồng làm bậy đó."

    Bùi Hoài Tễ rũ mắt nắm chặt lòng bàn tay, cảm thụ xúc cảm trong lòng bàn tay, hương bạc hà phảng phất quanh quẩn chóp mũi.

——

      Đề tài trên bàn cơm trốn trái trốn phải, trong đó Quan Đồng làm cho bầu không khí sinh động hẳn lên, hắn ăn no nê, liền bắt đầu tò mò mà suy đoán tuổi tác của mọi người.

     “Anh Hoắc …… Tôi đoán anh là 27.” Quan Đồng tràn đầy tự tin.

     Hoắc Diễn Chi nghe vậy sang sảng cười, “Đoán tôi nhiều không kính, đoán mặt khác không thể tưởng được.”

    Hoắc Diễn Chi gắng gượng không nhìn Vưu Miên nữa.

      Hôm nay hắn bị suy nghĩ  phức tạp của chính mình trong đầu làm cho phiền loạn dẫn đến có chút mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn chạy nhanh kết thúc ngày hôm nay trở lại trong phòng nghỉ ngơi cho tốt một chút.

     Thẩm Nam Tiêu ôn hòa mà tiếp nhận đề tài, “Đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?”

   Hoắc Diễn Chi tránh một bên mà nhẹ nhàng thở ra.

  Lực chú ý của Quan Đồng lập tức bị lôi kéo qua, thấy thế liền tự hỏi, suy đoán nói: “Nam Tiêu hẳn là cùng tôi không sai biệt lớn lắm đi, 23 hoặc là 24?”

     Lời nói vừa ra, Quan Đồng liền ý thức được không đúng, quả nhiên  Thẩm Nam Tiêu đối diện liền nhịn không được cười nói: “Cùng cậu không sai biệt lắm, vậy cậu là 23 hay là 24 đây ?”

   Quan Đồng: “……”

     Quan Đồng rối rắm che miệng, mới vừa vào cửa hắn đã bị Hoắc Diễn Chi nhận ra thân phận, hiện tại  chính mình liền đem tuổi tác  tuôn ra luôn.

    Thật là xuất sư bất lợi a!

  Nhưng may là Thẩm Nam Tiêu không có bắt lấy điểm này không bỏ, ngược lại dường như rất hứng thú nhìn phía đối diện góc bàn Vưu Miên.

     "Tôi rất tò mò tuổi của Vưu Miên .” Thẩm Nam Tiêu nói.

   Nhìn từ bề ngoài Bạch Lâm liền biết cậu ta so Thẩm Nam Tiêu cùng Quan Đồng nhỏ hơn, nhưng là Bạch Lâm cùng Vưu Miên đến tột cùng ai lớn hơn ai, bọn họ thật đúng là đoán không ra được

     “Đúng vậy!” Quan Đồng hỏi: “Vưu Miên cậu cùng Bạch Lâm rốt cuộc ai lớn hơn vậy?”

     Bạch Lâm sợ hãi mà ngước mắt nhìn phía đối diện Quan Đồng, dáng vẻ yếu đuối, túm túm ống tay áo Vân Quan Thanh ngồi bên cạnh.

      Vân Quan Thanh không cảm thấy cái này đề tài có cái gì không thể bàn, nhưng nghĩ đến cái gì đó lại xuất hiện một tia hứng thú mỏng manh, giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Lâm xem như trấn an.

     Vưu Miên bỗng nhiên đồng thời phải đối mặt với ánh mắt của mọi người, không rõ ra sao đề tài lại bị ném lên trên người mình.

     Nhưng tới đâu hay tới đó.

       Vưu Miên luôn có biện pháp né tránh hết thảy tất cả ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

    Chỉ thấy cậu bình tĩnh vô cùng mà nghiêng đầu, dùng ánh mắt chuẩn xác bắt được Hồng Thịnh đứng ở phía sau màn ảnh Hồng Thịnh, hỏi: “Căn cứ vào qui định của phòng nhỏ, hiện tại đề tài này  có thể bàn sao? Đạo diễn?”

         Vưu Miên nói chuyện ngữ khí mang theo vẻ lười biếng, âm cuối rất nhỏ kéo dài, đáy mắt lại là bộ dáng cười nhu hòa.

      Lại một lần nữa phải đối diện với công kích nhan sắc xinh đẹp này. .

    Nhân viên công tác cho dù đã nhìn nhiều lần cũng rất khó  trong thời gian ngắn thích ứng được.

   Quan Đồng la hét: “Vưu Miên, cậu chơi xấu a!”

    Vưu Miên chỉ cười không nói, thật liền chơi xấu mà nhún vai nói: “Đạo diễn không cho nói, tôi cũng không có biện pháp.”

    Hồng Thịnh thấy thế khó được lên tiếng nói: “Buổi tối lửa trại party có phân đoạn nói lời thật lòng, thời điểm đó các cậu muốn  hỏi liền hỏi.”

     Hiện tại bữa tối đã sắp đến thời khắc kết thúc, cho nên Hồng Thịnh nói ra kế hoạch tiếp theo của chương trình cũng không có ảnh hưởng xấu gì."

  Ba chữ lời nói thiệt lòng vừa xuất hiện,bầu không khí xung quanh khách quý lập tức nóng lên.

    Mắt thấy người này lại một lần giống con cá trơn né tránh các loại , Bùi Hoài Tễ ánh mắt trầm mặc, không khỏi nghĩ thầm hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

     Hắn không chú ý vòng tin tức của các gia đình hào môn trong vòng, trừ bỏ chỉ biết khoản thiết kế của tập đoàn Tú Minh rất được khen ngợi ở nước ngoài gần hai năm đây, thật đúng là không biết tình hình cụ thể của Vưu giá mấy năm trước thế.

     Mà nếu Vưu Miên không thích bị chú ý tới, thì tại sao lại tham gia cái chương trình này?

        Bùi Hoài Tễ chưa bao giờ là loại người sẽ vì một người xa lạ mà bộc phát dục vọng tìm hiểu đối với một người đến như vậy, nhưng giờ phút này hắn không cách nào lừa gạt bản thân.

     Hắn xác thật đối với Vưu Miên có một tia tò mò.

     Người này thật rất kỳ quái.

   Bùi Hoài Tễ dừng một chút, rũ mắt quét qua kẹo bạc hạ trong lòng bàn tay, dưới đáy lòng phun nhẹ một câu, cậu ấy xinh đẹp lại kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro