Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       "Bữa tối chuẩn bị tốt rồi nha~": Quan Đồng bưng hai khay thức ăn để trên mặt bàn.

     Chén sứ trắng để trên mặt bàn phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng lại đủ để cho Hoắc Diễn Chỉ hoàn hồn.

    "Đang nói chuyện gì đó?" Thẩm Nam Tiêu hai tay nâng mâm đồ ăn đi tới, cười hỏi:"Vừa rồi nhìn thấy mọi người vẫn đang nói chuyện phiếm, nhưng âm thanh nấu ăn quá lớn nên không nghe thấy được gì."

     Vân Quan Thanh không trực tiếp trả lời vấn đề của Thẩm Nam Tiêu , mà lại hỏi: “Thấy Vưu Miên đâu không?”

     Thẩm Nam Tiêu nghi hoặc mà quét nhìn chung quanh, Quan Đồng ôm tô thịt chân bò hầm đi tới nói: “Vưu Miên? Cậu ấy bị tổ tiết mục gọi đi rồi.”

    Quan Đồng mới vừa nói xong liền vừa nhấc đầu, chỉ vào nơi xa, Vưu Miên cùng Bùi Hoài Tễ mới từ khu phỏng vấn đi tới nói: “Trở lại rồi kìa.”

     Quan Đồng không biết mối quan hệ phức tạp lúc trước của những người này, thấy Vưu Miên vừa trở về liền nói: “Bảo bối, bọn họ đều tìm cậu đó.”

    Vưu Miên mới thoát ra từ Tu La tràng, vốn tưởng rằng thời điểm trở về cái đề tài này đã sớm nói xong.

     Không nghĩ tới thế mà còn chưa xong, thật sự đau đầu.

     “Tôi không phải ở chỗ này rồi sao?” Vưu Miên nhàn nhạt mà nhấc mắt nhìn Hoắc Diễn Chi và Vân Quan Thanh, nói xong liền chọn lựa chỗ bên ngoài đầu tiên của bàn ăn, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

     Vân Quan Thanh cùng Vưu Miên ngồi chéo nhau cách xa nhau toàn bộ bàn ăn , người đàn ông tóc dài diễm lệ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm.

      “Đừng khách sáo nữa,  mau chọn chỗ rồi ngồi xuống đi.” Quan Đồng một lòng nhìn chằm chằm phô mai Ý trước mặt, đều không xem vẻ mặt các vị khách quý khác mà ngồi xuống vị trí số ba, trước mặt chính là phô mai, nói: “Tôi chính là bị tay nghề của anh Thẩm làm cho thèm chết đó."

            Bạch Lâm hơi tạm dừng sau vẫn là lựa chọn ngồi ở bên tay trái Vân Quan Thanh, đưa lưng về phía mặt biển.

      Hoắc Diễn Chi thấy thế trực tiếp kéo ghế dựa bên cạnh Bạch Lâm , động tác biên độ nhanh lại lớn, làm lộ ra tâm tình bực bội của hắn.

     Thẩm Nam Tiêu chậm rãi đi tới ngồi ở bên cạnh Hoắc Diễn Chi, cũng chính là chỗ đối diện Vưu Miên.

      Hiện tại chỉ còn lại chỗ ghế dựa bên trái gần với Vưu Miên và chỗ ngồi trống bên cạnh Quan Đồng.

    Đúng ngay lúc này, vẫn luôn đứng ở bàn nguyên liệu nấu ăn ở phía sau không có động tác gì nảy giờ, Yến Đình Hiên bỗng nhiên xoa tay nhấc chân đi hướng Vưu Miên.

     Nam nhân tư thái nhất định ngồi vào chỗ đó, Yến Đình Hiên cảm thấy chính mình cùng Vưu Miên nhất định phải nói rõ với nhau, mà cái này ý tưởng nhất định không có khả năng sẽ bị cự tuyệt.

     Nhưng còn không đợi ngón tay Yến Đình Hiên chạm vào lưng ghế, Vưu Miên lại nhanh hơn hắn một bước kéo ghế dựa ra, quay đầu hướng về phía Bùi Hoài Tễ vẫn luôn ở bên cạnh làm nền xem diễn  mở miệng nói: “Bùi tổng, ngồi nơi này đi.”

      Yến Đình Hiên bước chân đột nhiên dừng lại.

       Bùi Hoài Tễ yên lặng rũ mắt đối diện với Vưu Miên.

    Giằng co vài giây qua đi, Vưu Miên thực nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

      Bùi Hoài Tễ nâng bước tới gần, ngay sau đó ngồi vào chỗ ghế dựa thiếu chút nữa bị Yến Đình Hiên kéo ra, nhàn nhạt mà nói: “Kỳ thật tôi ngồi chỗ nào đều được.”

     Xung quanh trở nên đình trệ trong nháy mắt.

   Cách nhau khá xa Vân Quan Thanh nhìn một màn này cười khẽ một tiếng.

     Yến Đình Hiên không nghĩ tới chính mình sẽ bị Vưu Miên cự tuyệt, giờ phút này biểu tình khó nén kinh ngạc.

    Nhưng màn ảnh vẫn luôn ở bên người, Yến Đình Hiên cho dù trong lòng lại không muốn, cũng chỉ có thể làm bộ hiền hoà, bộ dáng nhẹ nhàng cho qua cái đề tài này.

“Tôi cũng ngồi chỗ nào đều được.”

   Yến Đình Hiên nói xong xoay người hướng tới bên cạnh Quan Đồng đi đến, ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái cạnh bàn.

      Chờ đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, Thẩm Nam Tiêu  bảo mọi người bắt đầu ăn, thì Hoắc Diễn Chi mới lấy lại tinh thần.

    Hoắc Diễn Chi tự nhận không thể như Yến Đình Hiên cứ như vậy cho qua, hắn không cách nào chấp nhận việc Vưu Miên hết lần này đến lần khác đối diện với hắn với cái thái độ như người xa lạ này.

   Một lần nọ,  Hoắc Diễn Chỉ đến Vưu giá tìm Bạch Lâm, gặp được Vưu Miên ở cầu thang.

     Khi đó Vưu Miên thực hiu quạnh, tựa như một nhành hoa muốn khô héo.

    Vưu Miên gục cổ xuống, thủ liễm mặt mày, ngăn trước mặt Hoắc Diễn Chi chỉ mong muốn từ nơi hắn nhận được một chút đồng cảm.

       Vưu gia vứt bỏ đứa con nuôi này, tất cả mọi người xem Vưu Miên như không khí mà làm lơ.

     Lúc trước đối mặt với tình cảnh này, thái độ của hắn rất tệ.

    Vưu Miên giọng nói có chút run rẩy, lại gắng gượng chống đỡ mà nói: “Diễn Chi, chúng ta không phải đã sớm quyết định sẽ cùng đi xem hội triển lãm này sao? Là do cậu đề nghị mà.”

“Chúng ta không phải bạn bè sao?”

       Hoắc Diễn Chi đối với  ký ức khi đó có chút mơ hồ, nhưng chỉ nhớ rõ chính mình rất quyết liệt từ chối Vưu Miên, hơn nữa cảnh cáo đối phương nhìn nhận rõ thân phận của bản thân.

      Hội triển lãm đó Hoắc Diễn Chi đã sớm muốn mang Bạch Lâm đi xem, nhưng ngại với Bạch Lâm vẫn luôn ở nước ngoài, mới lui bước mà   mang theo Vưu Miên.

      Hiện tại Bạch Lâm đã trở lại, thế thân như Vưu Miên cũng hết giá trị.

          Hoắc Diễn Chi lãnh khốc tàn nhẫn mà nói: " Hội triển lãm đó tôi đã chuẩn bị đi xem cùng Bạch Lâm rồi.”

       Hoắc Diễn Chi nhanh chóng đẩy Vưu Miên ra, rời đi tìm Bạch Lâm, lúc ấy Yến Đình Hiên đã ngồi ở phòng của Bạch Lâm, hai người  hứng thú bừng bừng mà trao đổi vấn đề nghệ thuật.

    Cửa phòng ngủ rộng mở trên sàn nhà đặt một rương bị vải bố trắng che lại hơn phân nửa là thiết kế phác hoạ.

    Hoắc Diễn Chi đóng lại cửa phòng Bạch Lâm, thời điểm cánh cửa lớn kia sắp đóng chặt, qua khe hở có thể nhìn thấy thân ảnh Vưu   Miên.

     Đó là thất vọng, thương tâm,  không biết làm sao mà nhìn cậu giống một con thú nhỏ bị vứt bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro