11.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ánh mắt Vưu Miên không hề dừng lại trên người hắn.

    Không chất vấn, cũng không giữ lại.

   Giờ phút này dù cho đáy lòng Yến Đình Hiên suy nghĩ quay cuồng, nhưng động tác nấu ăn vẫn tiến hành đâu vào đấy, bên tai vẫn tiếp tục nghe nhóm người phía sau nhàn nhã nói chuyện phiếm.
 
   Nước trong nồi đang sôi lên ùng ục.

   Yến Đình Hiên không biết ngày đó trong thư phòng Vưu Tế Viễn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, xong quá vài lần nói bóng nói gió hỏi thăm, nhưng từ đầu đến cuối Vưu Tế Viễn một chữ cũng không tiếc lộ.

   Cùng ngày, Uông Mậu quản gia Vưu gia cũng thập phần buồn bực, thêm mắm thêm muối mà nói là ở trước mặt Vưu Tế Viễn, Vưu Miên phạm rất nhiều sai lầm.


      Nhưng những việc đó hắn không muốn biết, hắn muốn biết chính là, Vưu Miên vì cái gì sẽ đột nhiên cùng Vưu Tế Viễn trở mặt.

       Hiện giờ những biến hoá trên người Vưu Miên có thể do nguyên nhân là ngày hôm đó.

     Rõ ràng ở tiệc thành niên, Bạch Lâm trở lại Vưu gia, Vưu Miên đều lựa chọn trầm mặc không lên tiếng.

   Chuyện đều đi qua hai năm, vì cái gì cố tình ở ngay lúc này, cậu ấy thay đổi.


     Chẳng lẽ là bởi vì quyền cổ phần của tập đoàn Tú Minh.


       Yến Đình Hiên tay chân nhanh nhẹn mà sắp xếp bàn ăn, cũng không biết sắc mặt bản thân đã ngưng tụ thành sương lạnh.

     Lâm vào tự mình suy nghĩ, Yến Đình Hiên đương nhiên cũng không chú ý tới giờ phút này ngồi ở bàn ăn phía sau, ánh mắt Vân Quan Thanh nhìn chằm chằm hướng Vưu Miên.

      Ánh mắt người đàn ông mang theo nồng đậm hứng thú cùng nghĩ ngờ ác liệt.

      Đang nhàn nhã nói chuyện phiếm, Vân Quan Thanh bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Nếu các người đi siêu thị kia liền mua được Marsala  rượu Italy đều có, vì cái gì không mua được nguyên liệu nấu cơm Pháp?”

        Lúc Vân Quan Thanh hỏi ra những lời này, Thẩm Nam Tiêu vừa lúc đang đặt bò bít tết lên chảo nướng.

      Tiếng thịt nướng xèo xèo cùng làn khói nhàn nhạt, lời nói của Vân Quan Thành trở nên nhỏ bé, chỉ có Vưu Miên đang ngồi nghiêng đối diện hắn mới nghe được thực rõ ràng.

    Nam sinh nghiêng người tay phải chống ở mặt bàn, ngón tay trắng nõn khớp xương thon dài.

  Đối mặt với câu hỏi của Vân Quan Thanh, Vưu Miên cũng không quay đầu lại mà nói: “Bởi vì tôi xem chính là điện ảnh Italy M·afia, không phải nước Pháp.”

   Vân Quan Thanh nhếch môi, cười nhẹ một chút.

    “Ồ?” Đôi mắt Vân Quan Thanh nheo lại, hắn cúi người tới gần mặt bàn, nói: “Vưu Miên, cậu xác định cùng tôi chơi chữ hả ?”

      Chắc chắn không phải là ảo giác, thiếu gia được nhận nuôi này thú vị hơn thiếu gia thật Bạch Lâm nhiều.

      Một con thỏ trắng hoặc là một con hồ ly ngụy trang thành thỏ trắng cũng không quá thú vị, chỉ có thể chống đỡ  lòng hiếu kì của Vân Quan Thanh hắn hơn một tháng.


    Nhưng bây giờ phá tan lớp phòng bị xa lạ này của Vưu Miên, khám phá còn người thật của cậu ta, thì thật là có ý tứ hơn nhiều.

       Vưu Miên không nói chuyện, dùng thái độ trầm mặc thay thế.

        Tầm mắt Vân Quan Thanh đảo qua Yến Đình Hiên đang đứng sau bàn nguyên liệu nấu ăn.

       Lại nhìn về phía Bùi Hoài Tễ bị nhân viên công tác gọi đi.

       Cuối cùng quay đầu nhìn về phía Bạch Lâm lôi kéo Hoắc Diễn Chi cảm xúc không tốt lắm cùng đi đạp nước ở bờ biển.

“Chẳng qua mới một ngày, cậu cùng Bùi Hoài Tễ đã thân với nhau rồi?” Vân Quan Thanh nhếch môi cười hỏi.

      Kỳ thật không chỉ Bùi Hoài Tễ, Vân Quan Thanh nhạy bén đã nhận ra sự trốn tránh Hoắc Diễn Chi cùng thái độ trầm tư của Yến Đình Hiên.

      Ngắn ngủn một ngày mà thôi, Vưu Miên thế nhưng liền ảnh hưởng tới cảm xúc của nhiều người như.

    “Cậu rốt cuộc là làm như thế nào vậy?” Vân Quan Thanh một hai vươn tay muốn cách một cái bàn rộng câu lấy ngón tay Vưu Miên.

      Vưu Miên nhíu mày một cái, tránh thoát cái tay kia.

     “Vân Quan Thanh.” Vưu Miên giọng lạnh đi nhẹ nói.

     Vân Quan Thanh hừ một tiếng nhăn cái mũi lại, “Chạm vào cũng không được? Đồ keo kiệt.”

     Vưu Miên tàn nhẫn nhíu mày nhìn phía nghiêng đối diện Vân Quan Thanh, trong cốt truyện có nhắc tới tính cách Vân Quan Thanh quá ác liệt cũng mồm mép độc ác, cũng nhắc tới người đàn ông này cũng chỉ để lộ một mặt ôn nhu nhẹ nhàng thiên vị duy nhất một mình Bạch Lâm.

      Nhưng nhìn người trước mắt này tuy nói ác liệt nhưng càng ấu trĩ hơn, Vưu Miên khó được ngữ khí lạnh nhạt, cảnh cáo nói: “Xin lỗi Vân tiên sinh, chúng ta cũng không quen thuộc.”

      Vân Quan Thanh lẳng lặng mà nhìn Vưu Miên, sau một lúc lâu mới hoà hoãn mà chậm rãi ngồi dậy.

     "Ồ, tôi hiểu rồi.”

      Vân Quan Thanh nhẹ nâng cằm không tốt mà nhướng mày, “Tôi không phải loại cậu muốn.”

    “Cậu thích loại người gì?” Vân Quan Thanh không muốn buông tha, nói  “ Kiễu như Bùi Hoài Tễ?”

     Hắn tiếp tục nói:" Vừa cổ hũ vừa nghiêm túc, không thú vị gì hết.”

       Vưu Miên lãnh đạm rũ mắt, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Có bệnh.”

     Vân Quan Thanh khó được sững sờ vài giây, ngay sau đó thế mà ôm bụng cất tiếng cười to.

     “Ha ha ha ha.”

       Bạch Lâm cùng Hoắc Diễn Chi mới vừa cùng nhau từ bờ biển nhặt vỏ sò trở về liền thấy một màn như vậy.

     Hoắc Diễn Chi thấy Vân Quan Thanh thế mà vẫn luôn ngăn không được cười, trong lòng không khỏi cảm thấy quái dị, mở miệng hỏi: “Đang cười cái gì vậy?”

    Bạch Lâm lau đi bọt nước trên má, sắc mặt không tốt lắm nhìn về phía Vưu Miên, lại là Vưu Miên, hiện tại thế mà cùng Vân Quan Thanh thân thiết như vậy.

    Tiếng nấu ăn ở bàn nguyên liệu nấu ăn vang lên không ngừng.

    Vân Quan Thanh giơ tay lau đi nước mắt do cười quá nhiều trên đuôi mắt, liếc mắt nhìn Hoắc Diễn Chi  một cái, nói: “Đang cười cậu lúc trước cùng Vưu Miên đi xem điện ảnh Italy M·afia đó.”

     Ánh mắt Vưu Miên chợt lạnh lẽo, ngón tay ở dưới hơi co lại.

     Vân Quan Thanh nói hươu nói vượn, lại bị Hoắc Diễn Chi nghe vào trong lòng, rốt cuộc hắn đi theo phía sau Vưu Miên vượt qua toàn bộ thời đại học, hai người cùng đi chơi trò chơi, xem qua điện ảnh, khả năng chỉ so với  Yến Đình Hiên kém một chút.

      Bởi vậy thời điểm Vân Quan Thanh nói đến điện ảnh, Hoắc Diễn Chi liền ở trong đầu bắt đầu suy tư  rốt cuộc là bộ nào.
  
      Lúc Hoắc Diễn Chi đang trái lo phải nghĩ, lại nhớ mãi không ra, thì lúc này lại nghe được tiếng ghế dựa bị đẩy ra.

     Vưu Miên trầm mặc, lưu loát đứng dậy, lập tức tránh cái chỗ thị phi này ra.

     Hoắc Diễn Chi thấy thế đột nhiên sửng sốt, trong lòng xẹt qua một tia cảm xúc quái lạ.

     Còn không đợi hắn biết rõ ràng tia cảm xúc quái lạ này là gì, thì cánh tay hắn đột nhiên đã bị Bạch Lâm giữ chặt.

    "Hoắc ca, anh còn cùng Vưu Miên đi xem điện ảnh?” Bạch Lâm ngữ khí mang theo chút làm nũng, tựa hồ như đang ghen.

     Hoắc Diễn Chi vội vã giải thích nói: “Đều là việc rất lâu trước kia rồi.”

     “Bộ nào vậy?” Bạch Lâm ngữ khí bất mãn, hỏi: “Thế mà không mang theo em!”

    Hoắc Diễn Chi định nói lúc ấy em còn chưa có về nước, bằng không anh như thế nào lại cùng Vưu Miên đi xem điện ảnh, nhưng lời đến bên miệng thế mà hắn không nói ra được.

    Bạch Lâm còn chờ Hoắc Diễn Chi trả lời, nhưng vài giây qua đi, hai người thế nhưng vẫn trầm mặc với nhau.

    Bạch Lâm nhéo Hoắc Diễn Chi bàn tay dần dần nắm chặt.

      Vân Quan Thanh nhìn người ta diễn nửa ngày, lúc này mới khoan thai mà xen mồm vào nói: “Hình như vừa rồi tôi nghe lầm.”

      Hoắc Diễn Chi ngẩn ngơ nhìn về phía Vân Quan Thanh, khẽ khóe miệng cười cười, “À, phải không?”

       Vân Quan Thanh nhìn chằm chằm biểu tình Hoắc Diễn Chi, hừ  một tiếng, vài sợi tóc dài bay bay trên mặt hắn, hắn ác liệt tàn nhẫn mà cười, nói: “Xem ra Vưu Miên nói chính là thật sự nha, các người thật sự không có thân.”

     Cơ bắp cánh tay Hoắc Diễn Chi căng chặt, xương cằm lộ ra độ cung sắc bén, nháy mắt có cứng cả người.

Tác giả có lời muốn nói:

Vưu Miên: Đừng ai.
       
       


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro