Chương 11: ( do mình đọc đến đây rồi nên mình sẽ edit chỗ này )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hồng Thịnh đột nhiên chấn động cả người, ngay lặp tức bắt nhân viên công tác tổ GoPro đem hình ảnh nội dung bên trong khu mua sắm đào ra hết.
  
   Tổ tiết mục cấp cho 500 không phải cố ý làm khó dễ mà là không nghĩ tới Yến Đình Hiên một lần vung tay liền viết xuống nhiều nguyên liệu nấu ăn cao cấp như vậy

   Nhưng Vưu Miên thế mà tìm thấy lối tắt, giải cứu tình cảnh có khả năng dẫn đến khốn cục.

   Hồng Thịnh ở sau camera nhanh chóng lật xem nội dung thu được lúc Vưu Miên cùng Bùi Hoài Tễ ở siêu thị. Cuối cùng nhìn thấy hình ảnh Vưu Miên vậy mà đưa cho Bùi Hoài Tễ một hộp kẹo vị bạc hà khiến ông không khỏi cười ra tiếng.

   Vưu Miên này quả thật là quá thú vị mà!

   Khó được có thời điểm nhìn Bùi Hoài Tễ bị ăn mệt, ông không nhịn được mà thấy khoái trá.

   Bất quá trở lại, Hồng Thịnh quan sát cẩn thận từng đoạn ghi hình từng khung ảnh, không thể không nói thời điểm hai người này ở chung một tiết mục, khi các loại hormone va chạm nhau đưa đến loại cảm giác mà hiện tại các khách quý khác trong phòng nhỏ không có được.

  Bọn họ ở chung thả lỏng, tương tác qua lại rất thú vị, thường thường người nói còn người kia sẽ hiểu ý cười cười.

  Bùi Hoài Tễ vẻ mặt lạnh nhạt, nói chuyện khá cứng nhắc, cũng may măn Vưu Miên không bị doạ sợ còn thật yên tâm, thoải mái để cho Bùi Hoài Tễ cầm GoPro cả một đường.

   Hồng Thịnh xoa xoa mặt, thầm hạ quyết tâm phải tâm sự bàn bạc cùng Bùi Hoài Tễ một lần nữa.

  Tương tác tốt như vậy, ông nhất quyết không thể lãng phí được.

-------
       Tại bàn ăn bên bờ biển.

     Bùi Hoài Tễ nhìn về phía Vưu Miên, hỏi:" Cậu cũng hiểu tiếng Ý sao?"

   Vưu Miên đem sân nhà giao cho Thẩm Nam Tiêu, lui về phía sau một bước,nhẹ nhàng cho qua, nói:" Chỉ là xem qua một bộ điện ảnh Mafia, doạ sợ anh rồi?"

  Bùi Hoài Tễ khẽ nhíu mi, rõ ràng một bộ dáng không tin tưởng.

   Thẩm Nam Tiêu đứng ở bàn nguyên liệu sạch sẽ được dựng đơn giản ở phía sau, một tay xé mở túi nhỏ bò bít tết được đóng gói chân không, hướng về phía Yến Đình Hiên cười xin lỗi:" Xem ra đêm nay thân phận đầu bếp của Yến Đình Hiên bị tôi đoạt đi rồi."

   Lại quay qua nói với Vưu Miên:" Cậu mua một ít bò bít tết này là muốn cho tôi làm Osso buco sao?"

   Vưu Miên nói:" Anh Thẩm, anh là đầu bếp, đều nghe anh."

   Vưu Miên vừa dứt lời, Bùi Hoài Tễ từ phía sau nhàn nhạt nhẹ giọng đặt câu hỏi:" Điện ảnh Mafia Italy còn có chân bò hầm?"


   Vưu Miên: “……”


  Thẩm Nam Tiêu nhấp môi nhạt nói: “Cũng không phải không thể."

     Vưu Miên: “.”

Vưu Miên giơ tay sờ sờ chóp mũi, hơi có chút hấp tấp mà đem tầm mắt từ bàn nguyên liệu dời đi.

   Bạch Lâm vừa rồi còn đưa ra một đống ý tưởng giờ phút này giống như là bị người bóp lấy cổ, nửa câu
đều nói không nên lời, sắc mặt nghẹn thành một màu đỏ, cả người có vẻ xấu hổ co quắp lại.

      Sao có thể? Vưu Miên sao có thể dưới tình huống tổ tiết mục  cấp dự toán không đủ tính toán đâu ra đấy mua tới nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy?

    Vì thế Bạch Lâm ách giọng cười hỏi: " Mấy người gạt chúng tôi đi, dự toán không đủ sao có thể mua được nhiều món như vậy?”

   Ánh mắt mọi người lại một lần nữa di động tới trên người Vưu Miên .

   Bạch Lâm thấy Vưu Miên không trả lời, cho rằng chính mình đoán đúng rồi, vội vàng truy vấn nói: “Tổ tiết mục rốt cuộc cho các người bao nhiêu tiền?”

    Vưu Miên nhẹ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Bạch Lâm một cái.

    Ánh mắt kia lạnh băng không mang theo một chút độ ấm nào, tựa hồ bất luận kẻ nào bị Vưu Miên dùng loại ánh mắt này xem qua  đều sẽ biến thành vai hề ở trước mắt cậu nhảy nhót.

     Nhưng Bạch Lâm không cam lòng, cậu ta như cũ cố chấp mà nhìn chằm chằm Vưu Miên, Vưu Miên không nói cậu ta liền đi nhìn qua Bùi Hoài Tễ.

     "Bùi tổng, anh cùng Vưu Miên là một tổ, hẳn là biết dự toán nhiều ít đi?”

      Bạch Lâm không thuận theo mà truy vấn , bộ dáng không buông tha này bị màn ảnh hoàn toàn thu hết, nhưng cậu ta giờ phút này lại không muốn quản đến.

      Bùi Hoài Tễ không đi loanh quanh, nhàn nhạt nói: “500.”

    Hiện trường một trận tiếng hút khí vang lên.

      “500? Các người dùng 500 mua được nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy?” Thẩm Nam Tiêu trừng lớn hai mắt quả thực không thể tin được, “Chuyện này không có khả năng.”

      Bùi Hoài Tễ nghiêng người nhìn về phía bàn nguyên liệu:“Không có gì không có khả năng, nguyên liệu nấu ăn đều để tại nơi này.”

      Bùi Hoài Tễ bị truy vấn kiên nhẫn mất hết, vì thế sắc mặt cũng phủ một lớp sương lạnh.

    Chỉ có Quan Đồng liên tiếp hưng phấn mà khen nói: “Vãi, Vưu Miên cậu trâu bò thật đấy!"

    Vưu Miên bất đắc dĩ mà cười nhìn về phía Quan Đồng, giây tiếp theo liền thấy Quan Đồng che miệng lại đáng thương vô cùng mà nhìn màn ảnh tổ tiết mục.

     Quan Đồng ngón tay bày ra hình dạng cái kéo, nói: “Cắt bỏ cắt bỏ!”

   ——

       Yến Đình Hiên đứng ở bàn nguyên liệu một bên trầm mặc mà nghe, bỗng nhiên hậu tri hậu giác phát hiện chính mình ở chỗ này thế nhưng không hợp nhau.

    Quan Đồng ríu rít mà cùng Vưu Miên nói chuyện phiếm,  Thẩm Nam Tiêu bên cạnh hỗ trợ xử lý rửa rau.

    Trọng trách nấu ăn rơi vào trên vai Thẩm Nam Tiêu.

      Yến Đình Hiên thừa nhận hắn đối với từ điển món ăn Ý biết rất ít, cho nên giờ phút này chỉ có thể đứng ở một bên không cách nào nhúng tay nấu nướng, hoàn cảnh khá xấu hổ.

    Yến Đình Hiên bưng một chậu cục nấm đen đi đến chỗ nước rửa rau trước, tầm mắt lại không cách nào tự kiềm chế mà liếc về phía bàn ăn chỗ Vưu Miên cùng Bùi Hoài Tễ.

       Bọn họ khi nào thân như vậy?

    Yến Đình Hiên trước đó từng phỏng đoán khi Vưu Miên ở trong tiết mục gặp được chính mình sẽ phản ứng thế nào.

    Có thể là níu kéo như trước, cũng có thể là liều mạng giữ mình lại mà thỉnh cầu, có lẽ lại tàn nhẫn một chút nữa

    Vưu Miên cũng không phải không hỏng mất mà chất vấn mình ở tiết mục.

    Cuối cùng là loại tệ nhất, trước hai loại tình huống này trong mấy năm nay Yến Đình Hiên xử lý đến độ rất quen thuộc.

      Đã có thể ở tiết mục bắt đầu quay trước Yến Đình Hiên đem hết thảy đều chuẩn bị xong, lúc đẩy cửa phòng nhỏ kia ra cũng là lúc dự đoán trước đoán hết thảy bị lật đổ đến sạch sẽ, triệt triệt để để.

   

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro