Chap 2 Nhập viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cộp cộp cộp..."

" Là ai...?? Ai đang ôm mình.... Thật ấm áp.."

Cậu mở đôi mắt to tròn của mình, khó chịu với chút ánh sáng, cậu dụi mắt ngồi dậy, cậu đang ở trong một căn phòng trắng sáng

- Đ-đây là....

Có người nào đó ôm cậu thật chặt, khóc nức nở

- Hạo nhi, Hạo nhi của mẹ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi...hức hức...
- Mẹ??Con đang ở bệnh viện sao...?

Mẹ cậu nhìn cậu gật đầu, cha cậu đứng kế bên lau chút nước mắt, mỉm cười

- Hạo nhi, con cứ nghỉ ngơi đi, nếu muốn nói chuyện hôn ước thì hãy đợi con khoẻ lại nhé?
- Vâng!

Cậu chỉ nói vỏn vẹn một câu, nằm xuống mệt mỏi

- Con ngất bao lâu rồi ạ?
- 2 ngày

Chỉ mới 2 ngày, cậu đã tùy tịu đi rất nhiều, cậu đã gầy đi, gương mặt cậu thiếu chút sức sống, cậu khép đôi mắt mệt mỏi hỏi tiếp

- Ai đưa con vào bệnh viện?
- Là...

Mẹ cậu chưa nói hết thì bỗng có một nam nhân cao ráo, đẹp trai, toả ra phong thái khác thường bước vào chen ngang

- Là tôi, em ổn chứ?
- Anh là...???

Cậu nheo mắt nhìn tên nam nhân vừa xông vào

- Con trai, đây là vị hôn thê của con— Đàm Vong Thiên
- H-hả???

Cậu bật dậy, trợn mắt nhìn, cậu không tin nổi vào con mắt mình, đôi tai mình nữa rồi. Thiếu gì người mà sao lại là anh ta??? Đúng là oan gia ngỏ hẹp

- Haiz...Thôi bỏ đi, con không muốn cãi đâu

Nói rồi cậu lại nằm xuống xoay đi chỗ khác, cậy khá mệt rồi. Cha mẹ cậu thấy vậy cũng đi ra cho cậu nghỉ ngơi, cả căn phòng rộng thật yên ắng

- Em chưa trả lời cậu hỏi của tôi
- Sao anh còn chưa đi??
- Trả lời

Cậu đang khá mệt, còn gặp cái tên nhây dai, bám lâu này khiến cậu bực mình

- TÔI ỔN!!!
- Ừm

"Đúng là đồ kiệm lời!!!" Cậu thầm nghĩ, căn phòng lại yên ắng. " Anh ta đi chưa nhỉ?? Mình không nghe tiếng cửa". Cậu quay mình lại

- Ôi mẹ ơi giật mình!!!

Thiên đã ngồi ngay giường cậu từ lúc nào, gương mặt lạnh lùng nhưng vẫn có chút lo lắng

- Anh tính hù chết tôi sao???
- Xin lỗi

Trời ơi!!! Nằm viện mà cũng không yên nữa

- Em đói không?
- Không cần

Cậu cự tuyệt anh, vì vốn dĩ cậu chưa từng đồng ý cái hôn ước sắp đặt này, cậu đang cố tỏ vẻ chán ghét để anh từ bỏ

- Anh về đi, tôi không cần. Anh không có nghĩa vụ chăm tôi!
- Em là " vợ " tôi

Cậu nổi da gà, anh ta vừa phát ngôn gì thế chứ, cậu tức điên mất

- Nghe cho rõ đây! Tôi chưa từng và sẽ không bao giờ làm vợ chồng gì gì đó với anh. Tôi muốn hủy!!

Câu nói của cậu khiến anh im lặng, anh đứng dậy bỏ ra khỏi phòng bệnh. Cậu cũng hơi ngạc nhiên rồi vui mừng

- Hừ, chắc anh ta chịu bỏ rồi. Ngủ thôi

Cậu lăn qua lăn lại....mãi như thế. Cậu không ngủ được, có phải những điều cậu nói khi nãy có hơi quá đáng không, cậu không biết nữa

- Tại sao...lúc anh ta ôm mình...mình cảm thấy rất ấm áp....

Cậu cứ trằn trọc đến nữa đêm, cậu đang nghỉ ngơi lung tung thì nghe tiếng chân, theo phản xạ cậu nhắm mắt vờ ngủ. Người bước vào lại anh

Cậu không biết, nghe tiếng một cái " bịch", ai đang ngồi, yên lặng

" Ai vậy nhỉ? Bước vào rồi sao chắn thấy cái vẹo gì thế này?"

Cậu vờ lăn qua, hé nhỏ con mắt

" Ôi trời ạ, sao lại là tên này, nửa đêm vô đây chi vậy trời, mình lỡ lăn qua bên tên này rồi..."

Anh nhìn cậu thật lâu, cậu thì cố vờ dù thấy rất khó chịu, anh lấy tay vén tóc che mặt cậu rồi cười, cậu đỏ mặt, đầu cậu nổ tung mất

" T-tên này...Ahhhhh"
- Liệu em có nhớ?

Anh đang nói cái quái gì vậy??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy