Chap 3 " Tôi nguyện dành cả đời để bải vệ em"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nhớ???Nhớ cái gì chứ?"

Thiên cười trừ, bàn tay to ấm áp chạm vào má vuốt ve. Cậu thì khá là ngại, tên này hành động thật kì lạ

- Chắc em chẳng nhớ đâu, em biết không, em từng cứu tôi đấy!

Cứu?? Cậu từng cứu anh?? Cậu lại không nhớ gì cả, cậu còn không hề biết

" Mình cứu anh ta?? Mình từng gặp sao?"

Thiên chỉ ngồi yên lặng, căn phòng giờ chỉ nghe tiếng thở nhỏ của hai người, tim cậu đập nhanh hồi hợp

- Có lẽ em không nhớ gì cũng được, nó không ảnh hưởng đến em sau này

Anh nói rồi cúi xuống nhìn cậu

- Em thật đẹp

Cậu cảm thấy thật kinh khủng, tên này như tự kỉ ấy chứ

" Mình nhịn, mịnh nhịn. Hạo ơi là Hạo, mày đang vờ ngủ đấy, cố lên "

Anh hôn vào trán cậu, thật lâu thật lâu. Cậu chịu không nổi nữa rồi. Cậu ngồi bật dậy, án mắt lạnh lẽo nhìn anh

- Anh đang làm cái trò gì đấy?
- Hạo, em tỉnh rồi, tôi làm em thức à?

Cậu nén chút cơn giận để trả lời, tránh việc mất kiểm soát mà đánh người

- Tôi vốn định ngủ nhưng bị anh phá rồi!
- Em có vẻ nghe hết rồi nhỉ?

Nói đến đây, cậu bắt gặp cái ánh mắt buồn khổ của anh, cơn giận liền biến mất. Anh lạnh lùng như khối băng, vậy mà cũng có thể biểu hiện ra cái gương mặt đó

- Tại sao tôi từng cứu anh?
- Đó là lúc còn bé, tôi chết đuối ở sông, bắt gặp được em
- Tôi nhảy xuống cứu anh???
- Phải, dù bản thân em cũng không biết bơi

Bỗng 1 loạt kí ức xẹt ngang trong đầu cậu, đó là quá khứ mà cậu cứu anh

Lúc đó, cậu không ngần ngại cứu anh lên, mặc cho bản thân cũng gặp nguy, lúc đó anh chạy kêu người tới cứu, lúc tỉnh lại thì cậu đã ở bệnh viện và mất tạm phần kí ức đó

- Tôi nhớ ra rồi, việc cứu anh thì có liên quan gì đến hôn ước?
- Từ cái ngày đó, tôi đã tập bơi và nguyện dành cả cuộc đời để bảo vệ em

Cậu cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra hôn ước này là ý nguyện của anh dành cho cậu, điều đó khiến cậu khá là cảm động nhưng thay vì bộc lô, cậu lại giấu đi. Cậu xấu hổ

-E-ehem, vậy thì cũng đành, hôn ước cũng có, lí do cũng có. Tôi miễn cưỡng chấp nhận cái hôn ước này vậy
- Ừm

Cậu nhìn anh, chả biết anh đang vui hay buồn, chỉ số cảm xúc thật kém quá đi

- À và làm ơn, đừng làm mấy cái trò kiểu hôn hít khi tôi đang ngủ

Anh lập tức nắm lấy tay cậu, nâng cằm cậu lên, cười rõ rệt

- Vậy khi em thức thì tôi làm gì cũng được?
- Ê-ê ý tôi k-không phải vậy...

Anh hôn cậu thật say đắm, cậu cố vùng ra nhưng nụ hôn đã làm cậu mê man, sức lực chống chọi yếu dần rồi ngừng hẳn. Cảm giác thật là, đây là lần đầu cậu hôn nên cậu không biết diễn tả như thế nào nữa

Anh buông cậu ra, gương mặt cậu lơ đãng, không chút động đậy. Anh ôm cậu vào lòng cứ như không muốn buông ra. Cậu ngủ thiếp đi trên vai anh

Sáng hôm sau, cậu lật đật tỉnh dậy, bây giờ cậu mới có ý thức, đêm qua thật xấu hổ, sao cậu lại đi hưởng thụ cái nụ hôn đó chứ. Cậu phát điên mất thôi

-Ahhhhhhh, ĐÀM VONG THIÊN!!!!ANH CHỜ ĐÓ, DÁM LỢI DỤNG TÔIII!!!

Cậu tức chết nhưng thôi kệ, dù gì cũng lỡ rồi. Hôm nay là ngày xuất viện, cậu phải chuẩn bị đồ đạc rồi đi làm thủ tục. Nguyên quản gia đã đến đón cậu

- Cậu Hạo, cậu thấy trong người thế nào?
- Tôi ổn, về thôi

Cậu leo lên xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh, cậu nhìn qua cửa sổ, cậu nhớ lại kí ức vừa mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy