Chap 22 " ...Các người người đều không tin tôi..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đến công ty thì cũng đã giữa trưa, vừa bước vào nhân viên trong công ty chạy đến cậu, có vài người quên mất chủ tịch của họ cũng kế bên, vô tình đẩy anh ra, anh ngơ ngác nhìn vợ mình bị vây quanh

- Thiếu phu nhân quay lại rồi!
- Mấy tháng nay người đi đâu vậy thiếu phu nhân?
- Hạo phu nhân hình như mủm mỉm hơn thì phải?

Và một rừng câu hỏi đập vào cậu, cậu hoang mang. Để mọi người dừng lại, cậu trả lời ngắn gọn

- Tôi và A Thiên đi du lịch thôi, mọi người làm việc đi

Rồi mọi người quay lại công việc, cậu vào văn phòng nằm xuống mệt mỏi, chưa làm việc mà đã thấy cạn kiệt sức lực rồi. Cậu cần sạc pin gấp

- Ối, mệt quá! Pin yếu pin yếu!!!

Anh cười, cậu lúc này thật dễ thương, biểu cảm lạ khiến anh vô cùng hứng thú, anh lại gần ôm cậu, dụi vào cổ cậu hít hà hương thơm bạc hà trên người cậu

- Nhột! Ý pin lên 50% rồi

Anh hôn cậu, nụ hôn sâu tức khắc, cậu nhắm mắt hưởng thụ, đã lâu rồi cậu chưa được hôn sâu thoả mãn như thế này. Anh nuối tiếc buông môi cậu, nhìn cậu triều mến

- Tiểu mèo hoang, đi làm việc đi!
- Biết rồi!

Cậu ôm anh rồi đứng dậy vô phòng làm việc của mình, do nghỉ mấy tháng, rất nhiều đơn kiện cần giải quyết, A Lý đi qua đi lại bưng sắp tài liệu cho cả hai, cả hai làm không ngừng nghĩ, tập trung ở mức cao nhất

Sau 5 giờ, các công việc đã gần như hoàn thành , cậu nghỉ xả hơi, tiếng điện thoại trong phòng cậu reo lên

- Alo?
- Thiếu phu nhân, phiền người thông báo với Đàm tổng là có đối tác bên Minh thị tới- Minh tổng Minh Bân ạ!
- A Bân đến sao? Được rồi

Cậu chạy qua chỗ anh với gương mặt hớn hở

- A Thiên, A Bân đến rồi!
- Minh Bân...À rồi việc làm ăn, được rồi ta qua phòng họp

Anh và cậu cầm chút tài liệu qua phòng họp, vừa mở cửa ra. Ôi đau mắt chết, cái cảnh tượng này, cẩu lương a~

- Còn đâu là hình tượng Boys Happy của cậu nữa A Bân!!!

Minh Bân giật mình, anh và cậu thấy cái cảnh Triệu Hảo An đang ngồi trên đùi Minh Bân, âu yếm các kiểu. Bân ca ca, mất hình tượng quá a~ Minh Bân giật mình, thả Triệu Hảo An cho cậu ngồi kế bên

- E hèm...được rồi ta vô chuyện chính

Cuộc họp bắt đầu, trong khi hai vị tổng tài đang bàn về dự án sắp đến, cậu lén nhìn qua Triệu Hảo An, cậu ta đang cười lén, đôi mắt cậu ta luôn nhìn về phía hai vị tổng tài. Cậu cũng chỉ thoáng nghĩ Triệu Hảo An chỉ đang nhìn Minh Bân nên cũng không quan tâm mấy

Cuộc họp vẫn kéo dài hơn nửa tiếng, cậu lại lén nhìn  Triệu Hảo An, lần này đôi mắt Triệu Hảo An có chút lộ liễu hơn, cậu cố lén nhìn kĩ xem, cậu tự giả dụ khi cậu đứng ngay vị trí của cậu ta, cậu bất ngờ. Triệu Hảo An, cậu ta đang nhìn A Thiên của cậu, cười e thẹn bẽn lẽn

Đầu cậu quay cuồng, một loạt suy nghĩ xuất hiện liên tục trong đầu cậu, cậu bối rối, người yêu của bạn thân cậu nhìn chằm chằm vào chồng cậu với đôi mắt khao khát. Cậu tức giận hoá mất kiểm soát, đi dậm chân mạnh tới chỗ Triệu Hảo An, vết nứt của sàn đi theo sau chân cậu, Triệu Hảo An giật mình sợ hãi, cậu nắm áo cậu ta khiến hai vị tổng tài bất ngờ

- Triệu Hảo An, đôi mắt cậu nhìn anh ấy là có ý gì?
- C-cậu nói gì vậy? Tôi...

Cậu chưa kịp thốt lên câu nói tiếp theo, Minh Bân kéo cậu sang một bên, nhìn cậu giận dữ

- A Hạo, hành động của cậu là sao đây?
- A Bân, tôi...
- Hạo Hạo, em sao vậy?

Minh Bân ôm chặt Triệu Hảo An, Vong Thiên khó hiểu nhìn cậu. Cậu liền nói ra những gì cậu nghĩ và lén chứng kiến

- A Bân, tránh xa Triệu Hảo An ra, cậu ta không hề yêu cậu!
- Tĩnh Gia Hạo, cậu có biết mình đang nói gì không? Cậu có chứng cứ không?

Minh Bân nạt cậu, cậu sững sờ, Minh Bân trước đây vô cùng ôn nhu, chưa từng quát cậu dù có giận cậu đến mức nào, ấy vậy mà chỉ vì một bạch liên hoa giả tạo, Minh Bân liền nạt cậu. Vong Thiên vẫn chưa hiểu hành động của cậu

- A Bân? Cậu nạt tôi? Trước đây cậu chưa từng như vậy!
- Hạo Hạo, em có biết mình nói gì không?

Cậu quay sang anh, nhìn anh với ánh mắt hãy tin tưởng cậu

- A Thiên, em quan sát cậu ta cả buổi rồi, suốt cả buổi cậu ta chỉ nhìn chằm chằm anh, không hề chớp mắt, đôi mắt chỉ hướng về anh, em...
- Em nói thật sao?
- Đúng vậy, hồi đầu em chỉ nghĩ cậu ta nhìn vào A Bân nhưng không hề, trông đôi mắt của cậu ta không có hình dáng của A Bân, chỉ có hình ảnh của anh

Minh Bân lắng nghe cậu nói, tức giận, anh không tin vào lời người bạn thân của mình nói, anh tin vào Triệu Hảo An, còn cậu ta lại nhìn anh giả tạo như vẻ không phải như lời cậu nói

- A HẠO! ĐỦ RỒI!
- A Bân...
- Tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ cậu nữa! Đàm tổng, hợp đồng của chúng ta tôi sẽ suy nghĩ sau. Chào!

Minh Bân nắm tay Triệu Hảo An kéo ra ngoài, cậu hoảng hốt, cậu không nghĩ rằng Minh Bân không tin cậu, đi tin lời tên bạch liên hoa kia

- A Bân, lời tôi...nói không phải giả...Những tin tưởng mà ta gầy dựng bao năm...vỡ rồi sao?

Cậu suy sụp, gục xuống, cậu lại tự dưng rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên cậu khóc trước mặt anh mà không hề che giấu nó, anh quỳ xuống ôm cậu an ủi

- Hạo Hạo, đừng khóc, anh xót!
- A Thiên...hức...Vậy anh có tin em không...?

Anh chỉ im lặng mà phân vân, cậu tự hiểu ra biểu cảm đó của anh, anh không tin cậu. Cậu hiểu ra rồi, cậu phải có chứng cứ đã nhưng bây giờ cậu không có tâm trạng để màng đến nó. Điều quan hiện tại là A Thiên của cậu, A Bân - anh em của cậu...Cả hai đều không tin cậu

Cậu vùng vẫy khỏi lòng anh, đứng dậy

- Vậy ra cả anh cũng vậy...Các người đều không tin tôi...
- Hạo Hạo, anh...
- Tôi không muốn nghe nữa, MẶC TÔI!

Rồi cậu chạy ra khỏi phòng họp, nước mắt giàn giụa. Anh ở đấy nhìn cậu, tuy xót, đau nhói khi thấy cậu khóc nhưng anh không biết có đúng như những gì cậu nói hay không. Anh cũng đã bắt đầu rối theo cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy