Chap 21 Nơi kết thúc cuộc đời của những kẻ không đáng sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm xuân sắc ấy, cậu nằm im không nhúc nhích nổi, cậu thở dài, không ngờ cậu lại sập bẫy dễ dàng như vậy. Cậu quay sang nhìn anh, hít một hơi thật sâu

- ĐÀM VONG THIÊN! DẬY NGAY CHO EM

Oa~ tiếng hét thật êm tai, anh giật mình tỉnh dậy, nhìn sang mèo hoang đang xù lông, anh xoa đầu cậu, cười

- Tiểu mèo hoang, chào buổi sáng
- Hừ! Buổi sáng cái đít nồi!

Cậu lại giận haizz....Hành con người ta muốn chết lên chết xuống kia mà, còn sung hơn lần đầu

- Em có muốn xả giận không?
- Cách nào?
- Anh sẽ tặng em món quà rất hữu ích đấy

Anh bế xộc cậu lên, cả hai vào nhà tắm tắm rửa, vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Hôm nay cậu ăn mặt rất ngầu lòi luôn. Mái tóc trắng ướt, đôi bông tai đen hình đầu lâu, chiếc áo thun màu trắng xoá, ao khoác da màu đen thêm chút gai nhọn, đôi mắt cậu sắc liệm, nhìn thôi mà có cảm giác như đầu lìa khỏi cổ. Cậu lâng này rút kinh nghiệm, đem theo dao và súng

Hai người xuống lầu ăn sáng, cậu vừa ăn vừa thắc mắc

- A Thiên, quà gì vậy?
- Lát rồi biết!
- Hừ! Cứ úp mở phát bực

Cậu bực bội lấy dao đâm chọt đồ ăn không ngừng, cậu đây là đang giận cá chém thớt. Cậu một lần nữa lại không kiểm soát sức lực của bản thân, đâm đồ ăn mà cái dĩa đựng bị bể làm đôi, cái bàn thì có vết nứt rộng

- Chết! Lố quá hư bàn rồi!
- Không sao, anh mua cái mới

May thay, Đàm gia giàu có mới dám để cậu làm con dâu, không thì cả căn nhà sang hết đồ mới như sắm Tết mất. Ăn xong, anh dẫn cậu xuống căn hầm, đây là căn hầm tra tấn

Càng xuống sâu, càng tối, chỉ có vài chiếc đèn lửa làm sáng đôi chút, xuống sâu, cậu nghe tiếng xích va chạm. Cậu và anh dừng ngay một cánh cửa gỗ, anh quét mặt, cánh cửa mở ra, bên trong là một nam nhân tóc xanh gào thét

- Tiểu mĩ nam, em đâu rồi! Hạo Hạo bảo bối, anh nhớ em, anh sẽ chăm sóc em

Cậu có phần chút ngạc nhiên rồi đi lại chỗ hắn, gương mặt vui tươi bỗng sắc lạnh đến đáng sợ, đôi mắt hổ phách nhìn hắn khinh thường, kinh tởm

- Điền Lãnh...
- A! Hạo Hạo, em đây rồi, nào thả anh ra, ta cũng chơi nào!
- Thứ đê tiện như mày nên ngậm mõm cẩu lại đi, thật bệnh hoạn

Hắn cười phá lên, đôi mắt hắn điên cuồng nhìn cậu

- Hạo Hạo, mấy vết thương anh tặng em đâu rồi?
- Hừ! Món quà thật hấp dẫn, nhờ mày mà tao phải nằm viện đến nguy kịch, xém thì toi mạnh
- Em thật là điều kì tích, Hạo Ha-...

Hắn chưa nói hết, cậu giáng cho hắn cú tát thật mạnh, nghe thôi đã rợn mình thấu xương, lực tay cậu như có thể đánh một phát mà kẻ thù bay thật xa, Điền Lãnh phun máu

- Tao nói rồi, hôm nay tao sẽ trả lại mày cả vốn lẫn lời, A Thiên

Anh đứng kế cậu vô cảm đưa vũ khí tra tấn cho cậu, cậu đứng lựa một hồi thì thấy chiếc roi da, Đôi mắt cậu bỗng loé đỏ tròng mắt cậu như có quỷ dữ ở trong

- Mày đánh tao bằng gì, tao trả mày cái đó. Điền Lãnh, thứ vô sỉ như mày tao phải khiến mày chết cũng không yên

Cậu cầm chiếc roi quật vào hắn liên tục, cậu trả thù hân phải đáng sợ hơn, đau đớn hơn những gì cậu chịu. Cậu quyết định dùng hết 100% sức lực mà đánh hắn

Hắn thì la lên đau đớn, chỉ mới mấy roi, thân hắn chằn chịt vết roi, da hắn rỉ máu đỏ tươi, mùi tanh của máu bốc lên như tạo ra lớp sương, xuyên qua sương máu là một người con trai vô cảm, gương mặt khả ái nhưng yêu nghiệt, một người con trai mảnh khảnh, đôi mắt quỷ dữ lãnh huyết, tàn nhẫn vô cùng

- Mày nhớ xem....Mày đánh tao bao nhiêu lần nào...?

Cậu cười ma mị, Thiên nhìn cậu mà lạnh sống lưng, chú mèo hoang đáng yêu của anh luôn nhí nhảnh, biểu cảm dễ thương, ngũ quan xinh đẹp giờ đã biến thành một con rắn độc, không hề có lòng vị tha, không nhân từ, chỉ có sự lạnh lùng của khối băng lạnh lẽo, cậu tàn nhẫn, máu cứ bắn vào người cậu, cậu ' Hừ ' lạnh

- Máu của mày cũng ghê tởm như bản thân mày vậy... Sao không gáy nữa đi, sủa đi

Hắn- Điền Lãnh đã bị mất máu quá nhiều, hắn ngất đi. Cậu không hề dừng lại nhìn kết quả, cậu không cam tâm nhìn hắn chưa chết. Cậu cầm xô nước lạnh tạt vào người hắn, hắn  sặc sụa tỉnh dậy, cậu ném chiếc xô đến móp

- Đừng hòng ngất, chỉ kho mày chết, tao mới buông tha!
- Hạo H-

Mỗi lần hắn định kêu tên cậu, cậu sẽ đánh hắn, cậu không cho phép cái thứ dơ bẩn này cất tiếng gọi tên cậu, cậu cảm thấy rất chướng tai

Cậu tiếp tục giáng cho hắn những nỗi đau thấu xương tủy, hắn không đủ sức để la nữa. Cậu giơ chiếc roi dính đầy máu tanh, nhìn vô cảm

- Điền Lãnh, cuộc đời của mày đến đây là kết thúc!

Cậu quất thật mạnh, hắn la như muốn rách cổ họng, đó là lần đánh roi cuối cùng của cuộc đời hắn, hắn đau đớn, cổ họng bị rách toạt, lộ ra máu thịt đỏ tươi, mất máu quá nhiều, kiệt sức, lực đánh roi của cậu khiến tay chân hắn đứt rời, bị phế đi, cơ thể hắn gần như đứt làm đôi. Hắn đã chết, chết dưới tay cậu, một cách không toàn thây

Cậu hừ một cái, quẳng chiếc roi đi

- A Thiên, đi thôi

Anh chỉ gật đầu theo cậu, tuyên bố

- Hạo Hạo, căn hầm này từ giờ sẽ là của em, những kẻ em xem là kẻ thù sẽ được đưa xuống đây làm con mồi cho em
- Cảm ơn A Thiên, món quà thật tuyệt vời

Cậu cười đáng sợ, giờ cả thân cậu đầy máu, cậu không thể đến công ty với bộ dạng như thế này được, thôi thì đành tắm lần hai vậy

Căn hầm mới mà anh tặng cậu sẽ là nơi kết thúc cuộc đời những kẻ ghê tởm mà cậu tiếp xúc, Điền Lãnh đã 'mở hàng' cho căn phòng chết chóc, cậu sẽ chờ xem, kẻ nào không có não ám hại, chọc đến câu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy