Chap 20 Minh Bân và Triệu Hảo An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu quay người lại, một chàng trai cao trạc tuổi cậu, mặt bộ vest trắng tinh khôi bước đến. Cậu nhíu mày, người này trong quen mắt, có cảm giác rất thân thiết với cậu

- A Hạo! Sao cậu lại nhìn tôi với ánh mắt đấy?
- Cậu là....
- Cậu làm tôi buồn quá, tôi đi có mấy tháng mà có người quên mất người bạn chí cốt của mình rồi
- A Bân?

Đó là Minh Bân, cậu bạn thân, người anh em của cậu, Minh Bân đã trở về, đứng ngay trước mặt cậu. Cậu không kiềm được cảm xúc, chạy đến ôm chầm lấy Minh Bân

Hủ giấm bễ cái xoảng!

- A Bân, cậu về rồi!
- Ừ, tôi về rồi, dạo này sống tốt chứ?
- Hê hê, khoẻ mạnh

Minh Bân nhìn cậu mà cười, bỗng gân nổi lên. Một tiếp " Cốp " cực to, đầu cậu u lên một cục to không kém

- Uiii! Làm gì đấy?
- Cậu dám nói khoẻ mạnh hả? Vậy bữa tiệc này tổ chức làm gì? Làm cảnh sao?
- Xì, tưởng cậu không biết

Minh Bân đã ổn định được cảm xúc củ mình, quay về và tiếp tục làm bạn với cậu. Thiên thì không mấy vui, nhìn vợ mình ôm chầm người khác thì vui sao cho nổi. Anh vờ ho, bước lại chỗ cậu và Minh Bân, kéo cậu lại, nhìn Minh Bân với ánh mắt cảnh cáo

- Anh làm gì vậy? Đừng kéo em
- Quay đây, không được quay đó
- Ghen tuông vớ vẩn

Minh Bân lập tức có thể nhận ra, họ đang duy trì một mối quan hệ rất tốt a~ Thay đổi cách xưng hô kiểu thân mật thế này...hmm....Minh Bân không dám tin là Hạo có thể xưng hô kiểu đấy

- Ôi A Hạo, cậu hạnh phúc nhỉ, thân mật nhỉ?
- Đừng chọc tôi! Đáng ghét, cút về nơi cậu sống đi!
- Ấy ấy, đùa mà, dễ giận quá

Cậu bỏ đi mặc cho hai người Vong Thiên và Minh Bân ngước nhìn

- Có vẻ anh làm tốt vai trò của mình nhỉ? Đàm tổng
- Tất nhiên!
- Đừng có đề phòng tôi quá, yên tâm tôi không giành Hạo Hạo của anh đâu, tôi cũng có người yêu rồi

Cậu giải thích tránh hiểu lầm

- Ngoài ở với tôi ra, cậu ấy chưa bao giờ cười nhiều như thế, có anh cậu ấy đã thay đổi. Anh đúng là định mệnh của cậu ấy, cậu ấy đã tìm được chỗ dựa cho riêng mình
- Ừm! Mà giới thiệu người yêu của cậu cho Hao Hạo đi chứ, em ấy sẽ rất vui đấy
- Cũng phải

Rồi hai người chạy đến chỗ một con mèo hoang mủm mỉm đang ăn như muốn nuốt trọn cả cái bàn

- Ái....gề...( Cái gì?)

Cậu nuốt thức ăn tiếp tục há hốc mồm

- A Bân, cậu nói lại xem!
- Haiz...tôi có người yêu rồi!
- Ô hay quá, người yêu cậu đâu?
- Đợi chút, em ấy sắp đến rồi!

Cậu cười híp mắt, không ngờ Minh Bân chỉ trong thời gian ngân đã kiếm được định mệnh của đời mình, một giọng nói trong trẻo vang lên

-Bân Bân!

Một tiểu thụ chạy đến, có mái tóc vàng kim óng án, đôi mắt to tròn, nâu hạt dẻ, mặt một bộ vest kiểu cổ điển, hớn hở khi thấy Minh Bân

- Xin lỗi em tới trễ, đây là...
- À cậu ấy là Tĩnh Gia Hạo, bạn thân của anh, kế bên là Đàm tổng- Đàm Vong Thiên, chồng cậu ấy
- À vâng! Chào mọi người em Triệu Hảo An

Đôi mắt Hạo Hạo bỗng nảy lên tia sáng quái dị, cậu xích lại gần Minh Bân, khều trêu

- Aizo...Minh Bân, cậu có mắt thẩm mĩ a~ Lựa ra một tiểu mĩ nam đó, sắc đẹp đúng là vạn người mê~ Giữ cho kĩ vào~
- Tĩnh Gia Hạo, xem ra cậu đây là không muốn sống sao?
- Tôi sợ cậu quá, A Thiên không để cậu diệt tôi đâu hê hê

Rồi bốn người nói chuyện vui vẻ, cậu thì ăn hơn 2 cái bàn dài để thức ăn rồi, ấy thế mà vẫn chưa no, đúng là mèo hoang tham ăn. Bữa tiệc diễn ra đến khuya mới kết thúc, thân là nhân vật chính của bữa tiệc, dù có phần lười nhưng cậu vẫn ra tiễn Minh Bân và Triệu Hảo An

Vào đến căn phòng thân yêu đã bị chủ nhân bỏ rơi hơn một tháng, cậu ngã mình, duỗi người sảng khoái

- Giường yêu! Ta về rồi đây, mấy tuần nay chắc ngươi cô đơn lắm, để ta bù đắp lại cho ngươi!

Cậu nhìn cứ như chú mèo ngáy ngủ âu yếm cái tổ mềm mại của mình. Máu chiếm hữu của ai kia lại lên, anh tiến lại, ép thân sát người cậu đang trên giường

- Hạo Hạo, em thương xót cái giường, không thương xót anh sao?
- Vớ vẩn, em nào thương xót cái giường, lâu quá nên nhớ nó thôi
- Em nhớ nó, em có nhớ anh không?
- Xì, hỏi lại, đương nhiên là có rồi

Cậu trả lời một cách hiển nhiên, vô tư mà không biết bản thân mình sập bẫy vào hang sư tử, anh cười nham hiểm

- Mấy tuần nay em bỏ bê anh, anh cô đơn lắm đấy.. Vậy...
- Vậy?
- Em mau bù đắp đi tiểu mèo hoang ngốc
- Áaaa... Bỏ ra...Ưm~... A Thiên.~~

Đêm xuân sắc của cậu lại diễn ra sau nhiều tuần nằm viện, cái kiểu bù đắp này thật lạ a~ Cậu nhận ra anh sung hơn lần trước, lần này cậu lại xác định không lết khỏi giường được nữa rồi. Anh đúng là trâu bò a~ Không chừng cậu lại giận nữa thì khổ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy