Chap 2: Người cô yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ ơn trời phù hộ, sau khi chạy ròng rã suốt.... 10 phút ( =_= dài ghê) cuối cùng cô cũng lết xác được đến lớp, tiếng mở cửa lớp không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ sức để làm mọi người chú ý. Cô bước vào cái dáng đầy mệt mỏi, thở hồng hộc, cảm giác tim như sắp rớt ra ngoài, đây là lần đầu tiên mà cô phải chạy nhanh đến thế, nếu có tham gia chạy maratong chắc chắn cô sẽ cướp trọn giải quán quân rồi a. Sau 1 phút định lại tinh thần thì bây giờ mọi sự xui xẻo mới bắt đầu ập tới, mọi người trong lớp đang nhìn cô với cặp mắt khinh thường, coi cô như sinh vật lạ từ trên trời rớt xuống. Lớp đã bắt đầu học từ 15 phút trước, bây giờ cô mới tới không nhìn cũng uổng, bỗng có tiếng e hèm gần đó.. vâng không ai khác đó chính là bà cô la sát, hắc ám, dữ tợn đây mà! Cô nhìn trò, trò nhìn cô, đầy trìu mến bà cô cười hiền rồi "quát nhẹ" đuổi cổ cô ra khỏi lớp, bắt quỳ đến tiết 3 mới được về, cô cũng không biết làm gì khác ngoài khóc thầm rồi ra khỏi lớp, trong lòng dậy sóng mắng nhiếc bà cô không ngớt, đúng là ác quá đi mà! 

Giờ ra chơi
Trong khi mọi người đều vui vẻ chạy nhảy thì cô phải cắn răng ngồi quỳ ở trước lớp, ai đi ngang thấy cô đều xì xào to nhỏ, thật là mất mặt mà ! Cô hận sao không thể đào một cái lỗ thật to rồi trốn đi luôn cho rồi. Chịu đựng sự đau nhức truyền đi ở khắp các khớp chân, cô chẳng biết làm gì ngoài mím môi chịu đựng rồi đợi đến tiết 3. Đừng nói là đứng thậm chí bây giờ chỉ nhích chân chút xíu thôi cô cũng đau đến nỗi khóc không ra nước mắt.
"Lâm Tiểu Yết"
Nghe được giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình, cố bất giác ngẩng đầu lên thì đập vào mắt đó chính là hình bóng của người mà ngày đêm cô luôn âm thầm nhớ về.
"Tiểu Yết, sao em lại quỳ ở đây?
Giọng anh trầm ấm cùng vẻ mặt đầy lo lắng nhìn cô, mắt đã ánh lên chút thương xót. Đứng trước mặt cô không ai khác đó chính là Mạn Nhược Bảo, đàn anh lớn hơn cô 2 tuổi, là thanh mai trúc mã cũng là người mà cô thương thầm trộm nhớ suốt bấy lâu, nuôi ý định tỏ tình với anh từ lâu nhưng lòng cô biết thật ra anh chỉ luôn xem cô như em gái của mình mà thôi, đằng nào những cô gái theo đuổi anh rất nhiều nên chắc gì cô đã có cơ hội.
" Em đi trễ, vừa vào lớp thì bà cô đã bắt em quỳ rồi, không sao đâu tiết 3 là em được về rồi" Cô nhìn anh cười hiền, kìm lại sự đau đớn ở chân gượng gạo nói
" Em phải chịu khổ rồi, để lát anh lấy xe đèo em về nhé?"
"Bảo nhanh lên, tới giờ lên lớp rồi kìa mày" Một đám con trai gần đó cố tình nói lớn phá vỡ không khí đầy lãng mạn của 2 người
"Không cần đâu, lát em còn phải đi làm thêm, anh không cần lo lát em có thể tự về được, anh lo lên lớp đi"
"ừ" - Anh đáp nhẹ "Có gì mệt cứ bảo anh" Nói xong anh vẫy tay rồi đi.
Cô im lặng ngồi đó, lòng đầy dậy sóng, tình cảm đè nén này thật khiến cho người ta khó chịu a!
Cuối cùng 3 tiết cũng đã kết thúc, cô vật vã suốt cả buổi chân cô mới có sức để đứng lên, cảm giác đau đến khóc ròng ! Bây giờ nhấc chân lên thôi Tiểu Yết cũng cảm thấy đau đớn. Mọi người bây giờ đã ra về hết chỉ còn mình cô đang loay hoay đi vòng vòng trong sân trường, cảm giác thật sự rất cô đơn. Không biết lòng cô đang nghĩ gì, chỉ nhếch mép cười nhạt rồi rời khỏi trường. Cha mẹ cô đã mất từ lúc cô lớp 7, nhà cô chú cũng không ai dám nhận nuôi nên từ nhỏ cô đã phải tự lực mà kiếm sống. Thấy hoàn cảnh cô đáng thương còn biết chịu khó nên Tiểu Yết được một gia đình khá giả nhận làm. Thấy Tiểu Yết còn nhỏ nên bà chủ rất thương chỉ giao cho cô những công việc nhẹ đủ sức như quét sân, lau nhà,v.v.. chứ chưa bao giờ giao cho cô bất cứ công việc nặng nhọc nào, lương cũng rất hậu hĩnh nên cô rất thích làm việc ở đây, tính ra cũng được 7 năm rồi. Xong việc cũng là 7 giờ tối, cô ơm cặp ra khỏi nhà, trước khi về cô cũng không quên chào bà chủ một tiếng, bà chủ cười hiền rồi bảo Tiêu Yết về cẩn thận. Nhìn bóng dáng cô bé đã khuất xa dần, thì trên gương mặt Ân Tuệ ( bà chủ cô) mới bắt đầu xuất hiện một nụ cười kì quái.
Bây giờ về nhà cô chỉ muốn nằm xuống giường rồi đánh một giấc thật dài đến sáng, vì mai là chủ nhật, không có đi học nên cô không lo về việc dậy sớm nữa, tha hồ mà ngủ ! Nhưng ông trời dường như không tha cho cô, vừa về nhà thì....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro