Chap 3: Vô tình chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ánh đèn buổi tối của thành phố B đang dần được thấp lên, khung cảnh của nơi đấy vừa lãng mạn vừa mộng mị toát lên vẻ đẹp đến mê hồn. Cô đang xách cặp đi về nhà, nhìn bên ngoài thì đang rất tập trung còn bên trong thì mải mê suy nghĩ về những việc linh tinh, cơ bản mà nói là hồn để tận trên trời ! Mắt cá chân của cô bây giờ đã sưng lên càng ngày càng to, chắc chắn là do hậu quả của việc đi trễ hồi sáng nên làm cô có chút khó khăn trong việc di chuyển, cô cứ bước lặng chạng lặng chạng đến kì quái làm thu hút vài sự chú ý của những cặp mắt người qua lại gần đó, có người còn che miệng lại cười, dù sao cô cơ bản là cũng chẳng chú ý mấy đến việc này!

Sau 20 phút đi bộ, cuối cùng cô cũng thấy được ngôi nhà yêu dấu của mình, cô mừng đến muốn khóc, chỉ sợ nếu còn đi tiếp nữa chắc chân cô không trụ nổi nữa, vừa nhức vừa đau, chỉ còn nước mà lết về nhà a! Bước được vài bước thì cô dừng lại, trợn tròn mắt nhìn đám người lạ mặt đang đứng trước cửa nhà mình. Cử chỉ của đám người đó rất mờ ám cứ liên tục chỉ chỉ chỏ chỏ vào nhà cô. Cô lúc đầu cũng có hơi chú ý, nhưng suy nghĩ lại bản thân mình cũng không hề có gây sự với ai ( trừ bà cô ở trường) sống thì cũng 1 mình nên rất ít khi giao tiếp với người lạ, làm sao mà cô có thể đắc tội với mấy người đó đến nỗi họ tìm tận nhà cô cơ chứ. Gieo cái suy nghĩ đó vào đầu rồi cô thong dong bước tới gần, đám người đó nhìn thấy cô đang tiến tới gần mình liền có chút ngạc nhiên, cứ nghĩ cô biết chuyện nên định bước lên nói gì đó, ai ngờ cô đi ngang qua họ, coi họ như không khí rồi mở cửa bước vào nhà làm ai nấy đều giận đến tím mặt. Cả đám người nhốn nháo lại đập cửa, giọng có chút bực bội:
"Cô Lâm à, thấy tụi tôi rồi cô còn định trốn sao, cô ra đây nhanh đi!"
Cô ở trong nhà vừa quăng cái cặp của mình lên ghế sofa định đi tắm xong rồi ngủ một giấc thật ngon thì nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm của đám người lạ mặt, cô thấy phiền nên không định ra đế khi tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập như muốn đập nát cửa nhà cô thì cô mới có chút khó chịu. Tiểu Yết mở mạnh cửa, mãnh liệt quát:
"Có tin tôi giết chế..-"
Tiểu Yết chưa nói được hết câu thì trước nhà đột nhiên xuất hiên một chiếc Lamborghini màu đen sang trọng chạy đến dừng lại ngay trước nhà cô. Tiểu Yết liếc mắt lên nhìn qua thì thấy một người đàn ông đang bước ra làm tắt hẳn đi câu nói cô định nói. Người đàn ông này mặc áo vest màu đen nhìn rất lịch sự, mái tóc đen mềm mại được vuốt ngược ra sau làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú của hắn một cách hoàn hảo. Thoạt nhìn người đàn ông này có vẻ đẹp đủ sức làm điên đảo lòng người, vạn người mê mẩn, nhưng bù lại đôi mắt màu xanh của hắn lại không có một tia gì gọi là hiền hậu mà ngược lại còn rất nguy hiểm, cô nhìn thôi cũng lạnh người.
Vừa thấy hắn đám người liền hoảng sợ, nhanh chóng xếp thành hai hàng, cung kính cuối đầu, đồng thanh nói
"Chào Cao thiếu gia!"
Tiểu Yết nhìn mọi người có chút khinh thường, có cần gì mà phải cúi chào hắn thế không, hắn cũng chỉ được cái đẹp mã thôi mà làm như hắn là tổng thống ấy! Người đàn ông thì vẫn im lặng không nói gì nhìn chầm chầm vào Lâm Tiểu Yết, nhưng cô cơ bản là không biết nên không hề chút ý gì đến hắn. Bỗng hắn bắt đầu bước từng bước lại gần cô, khuôn mặt không có bất kì biểu hiện nào nhưng dáng vẻ đầy cao ngao của hắn cũng toát nên đầy nét vương giả. Nghe tiếng bước chân chậm rãi thì Tiểu Yết mới dời mắt để ý đến người đàn ông đang từ từ tiến lại gần mình, nhìn bộ dáng lạnh lùng không có lấy một tia muốn "làm bạn" ấy lòng cô có chút lo sợ, run rẩy nói:
"A..-Anh..muốn làm gì? Anh là ai?"
Hắn vẫn không trả lời, đợi đến khi khoảng cách chỉ cách cô một bước chân thì mới điềm tĩnh lên tiếng
"Cô là Lâm Tiểu Yết đây à? Nhìn xấu xí thật"
Lời nó có chút khó nghe lẫn khinh thường ấy không may đã lọt vài tai của Tiểu Yết làm lòng cô sôi lửa sùng sục, Tiểu Yết lấy tay chỉ vào người hắn, ra sức nói lớn:
"Ít ra tôi còn đỡ hơn anh đấy đồ miệng sói đáng chết!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro