Chap 4: Đã đến lúc phải giao cho chủ rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Yết nhìn hắn cùng với ánh mắt đầy tia lửa, cô biết cô không phải dạng phụ nữ xinh đẹp xuất chúng nhưng cô cũng không xấu xí đến nỗi để một người đàn ông ngạo mạn không quen biết bình phẩm cô, đối với mọi người phụ nữ nói từ "xấu xí" như thế là đều cắm kị nhưng miệng lưỡi người đàn ông này thì quả thực quá đáng ghét.
Hắn nhìn cô 1 lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt vẫn bình thản không nói gì, mắt vẫn nhìn vào cô nhưng tay thì liên tục hất hất ra sau, bọn đứng ngoài sau nhìn thấy liền hiểu ý gật đầu nhanh chóng rời đi để lại không gian riêng tư cho 2 người.
Cô nhìn bọn kia đang rời đi lòng liền cảm thấy lo sợ, sức ép của người đàn ông này quả thực quá lớn làm Tiểu Yết có cảm giác như nghẹt thở, muốn lên tiếng nhưng lại bị vật vô hình nào đó chặn lại. Không khí chỉ vừa im ắng thì giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên
"Hôm nay tôi tới tìm tôi là muốn bàn bạc về căn nhà này, không có ý gây sự"
Không có ý gây sự ? Hắn dẫn cả bọn đến đây quấy rồi cô, phá cửa nhà cô mà lại nói là không có ý gây sự? Hắn làm như mình là trung tâm vũ trụ, chê bai cô xấu xí còn giở cái giọng nói mang chút khinh bỉ đó của hắn gọi là không có ý gây sự sao? Tên này chắc là công tử nhà giàu xem mình là vua xem người là cỏ rác nên hắn mới dám dõng dạc như vậy, điệu bộ mới ngạo mạn như vậy, thật sự là cô chẳng ưa nổi mấy tên nhà giàu này tí nào cả!
"Tôi không có gì để nói với anh mời anh rời khỏi đây." Trong lòng dù rất tức giận nhưng Tiểu Yết cô vẫn cố kìm hãm bản thân sợ khi nó tuôn ra ngoài lại gây ra án mạng thì khổ thân cô!
"Căn nhà này vốn dĩ là của ba mẹ cô vay mượn tôi 8 năm trước, bây giờ tới thời hạn phải trả chủ rồi"
"Tại sao ba mẹ tôi lại phải vay anh? Đây là căn nhà mà họ đường đường chính chính thu mua, gầy dựng, đúng là xạo sự!"
"8 năm trước cô còn quá nhỏ để hiểu chuyện nên chắc họ không nói với cô, họ làm ăn thất bại nên nợ nần chồng chất, không có tiền nên họ cũng bán luôn căn nhà này, 1 năm sau khi cô đủ tuổi để sinh sống họ đã sắp xếp một tai nạn xe cho mình để tự tử, giao hết số nợ này cho cô, tôi vì lúc đó đang ở bên Mĩ nên vẫn chưa thể thu lại ngôi nhà này, để cho cô có cuộc sống bình yên, bây giờ thì tới lúc giao cho tôi rồi"
Tiểu Yết mặt tái xanh nhìn hắn, ba mẹ cô từ nhỏ luôn cưng chiều cô coi cô như công chúa của họ, nâng niu như châu báu vậy mà lại tự tử để lại món nợ cho một mình cô giải quyết, cô không tin, tuyệt đối không tin! Tiều Yết nhìn hắn, giọng tức giận
"Anh có bằng chứng gì mà cho rằng ba mẹ tôi nợ anh chứ? Tôi không tin loại như anh!"
Hắn im lặng rút trong túi ra một tờ giấy đưa cho cô, lãnh khóc nói
"Nhìn"
Trong lòng Tiểu Yết bây giờ có linh cảm rất không hay về tờ giấy này, tay cô run run cầm tờ giấy lên đọc.Không những chữ ký, nét chữ lẫn tên trong đây đều là của ba mẹ cô mà trong đó còn có cả con dấu đặc biệt của nhà họ Lâm, giấy trắng mực đen từng dòng đều được ghi rất rõ ràng. Nhà họ Lâm nợ nhà họ Cao khoảng nợ là 3 tỉ, hợp đồng có quyền lực vô thời hạn, nếu người nợ tiền chết, khoảng nợ này vẫn sẽ tiếp tục chuyển cho con cháu của nhà họ Lâm cho đến khi nợ được trả hết, nếu 2 bên xảy ra tranh chấp thì tờ hợp đồng này chính là bằng chứng!
Cô cầm tờ hợp đồng, sức lực như là bị hút cạn ngã quỵ xuống đất. Tiểu Yết không ngờ rằng suốt bây họ lâu thương yêu cô như vậy mà cuối cùng họ nhẫn tâm lại để cho con họ chi trả khoảng nợ lớn như vậy, có làm cả đời cô cũng không thể trả đủ!
Hắn nhìn Tiểu Yết ánh mắt khinh bỉ, nhếch môi:
"Tôi có một cách để cô trả hết khoảng nợ đó."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro