vu than c58-62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng rống đầy cừu hận từ miệng Trình Trữ Sinh phát ra, lão giơ cao quải trượng, râu tóc dựng ngược, phảng phất như thiên thần hiện thân, uy phong lẫm liệt không ai bì được. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cho dù với bề dày kinh nghiệm trận mạc của Quan Vị thời khắc này cũng không tránh được cảm giác hãi hùng, hắn biết, lão nhân này căm phẫn mà phát ra một chiêu nhất định không phải chuyện đùa.

Từng bước lui ra sau, Quan Vị tay cầm đại đao lập tức đưa lên trước ngực, hắn ngưng thần mà chống đỡ.

Song đợi chờ hắn cũng không phải là Trình Trữ Sinh tay giơ quá đầu, quải trượng tùy thời có thể đập xuống. Trước mắt hắn sáng ngời hơn mười điểm mũi nhọn, ngay lập tức hiểu rõ, Trình Trữ Sinh bất quá chỉ là hư trương thanh thế, đối phó với hắn chính thức là hơn mười mấy cây nỏ đã ngắm sẵn vào hắn.

Cũng may kinh nghiệm của Quan Vị cực kỳ phong phú, đặc biệt là đối phó với cung nỏ, người bình thường khó có hi vọng đuổi kịp bản lĩnh này.

Thân thể bỗng như con nhím cuộn tròn, không để ý hình thượng lăn một vòng dưới đất, mặc dù trong có vẻ khốn đốn nhưng cũng tránh được toàn bộ nỏ tiễn bắn tới.

Đây chính là bản lĩnh của hắn, trong sinh tử, dưới mưa tên mà luyện thành danh.

Song không chờ hắn đứng dậy, trên đỉnh đầu hắn tiếng binh khí xé gió lao tới.

Trong lòng hắn lúc nãy tức giận mắng chửi một tiếng, chống được chỗ này hỏng chỗ khác, vừa mới tránh khỏi Trình Trữ Sinh và mười mấy mũi tên. Chỉ là hắn như chưa kịp nghỉ ngơi thì phía sau Trình Trữ Sinh nhảy ra hai lão nhân cùng bốn trung niên, tất cả đều có tu vi bát tầng nội kình.

Vài người vừa xuất hiện, lập tức cố gắng giơ binh khí hướng phía hắn liều mạng chém tới, tựa hồ mỗi người cùng với hắn không có cách nào hóa giải thâm thù đại hận.

Mặc dù một thân tu vi cửu tầng nội kình nhưng càng đánh Quan Vị càng hoảng sợ, sáu cái bát tầng nội kình cao thủ a, cho dù với tu vi của hắn cũng không thể coi thường.

Vất vả lách mình tránh ra, một cái quải trượng to lớn lại dựng trước mắt.

Quan Vị tính tình hung ác tức khắc bộc phát, hắn hét lớn một tiếng, không để ý quải trượng đang đánh tới, đại đao trong tay chém tới, muốn cùng Trình Trữ Sinh lưỡng bại câu thương.

Nhưng đại đao của hắn vừa chém tới một nửa, đã bị một cây trường thương ngăn cản.

Quan Vị thầm kêu không tốt, liều mạng nghiêng đầu tránh đi, lại bị quải trượng quét trúng cánh tay bên trái, nhất thời cảm thấy một hồi đau đớn, cơ hồ cả nửa người tê liệt.

Một thân ảnh từ bên cạnh hắn chạy tới, cùng Trình Trữ Sinh sóng vai mà đứng, lạnh lùng nhìn hắn.

Quan Vị cắn chặt răng, đột nhiên nghe thấy vô số tiếng kêu la thảm thiết.

Thì ra vừa rồi không chỉ hơn mười cái nỏ tiễn không ngừng đối phó hắn, còn có hơn mười nỏ tiễn khác hướng những người còn lại bắn tới. Thuộc hạ theo hắn hơn mười năm đại bộ phận đều bị trúng tên.

Ánh mắt hướng về phía Hạ Thuyên Tín nhìn lại, hắn cười gằn hỏi:

- Các hạ là ai? Trình gia dường như không có người thứ hai là tu luyện giả cửu tầng.

Hạ Thuyên Tín trường thương trong tay thu lại, cao giọng nói:

- Hạ gia trang Hạ Thuyên Tín là ta.

- Hạ gia trang…

Quan Vị liên tục gật đầu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hay cho một Hạ gia trang, còn có Trình gia, cái đám hỗn trưỡng các người, dám đả thương người Hồng Cân Đạo chúng ta, Đại đương gia, Nhị đương gia nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi, nhất định sẽ đem toàn bộ các ngươi giết sạch, gà chó không tha.

Trình Trữ Sinh chậm rãi thu hồi quải trượng, hai mắt oán độc không vơi chút nào nhìn đối phương.

- Thật không? Bọn ta nhân tiện ở chỗ này chờ bọn chúng, Hồng Cân Đạo, hắc hắc.., để xem rốt cuộc là ai gà chó không tha đây?

Trình phủ lúc này đây không hiểu sao chết nhiều người như vậy, ngay cả Thiên Niên Huyết Sâm cũng bị mất. Dưới tình huống như vậy đã sớm cùng bọn giặc Hồng Cân Đạo có mối thù bất cộng đái thiên, không phải người chết là ta vong.

Hạ Thuyên Tín hơi chút do dự, trong lòng thầm than, biết lúc này đây Hạ gia đừng hòng tránh ra khỏi chuyện này.

Bất quá Hồng Cân Đạo là mã tặc ở Thái A huyện, mà Trình gia cũng là một trong ba thế lực tại Thái Thương huyện, nếu vì việc này mà thân thiết với Trình gia, tính toán ngược lại cũng không có gì tổn hại.

Trình Trữ Sinh vừa dứt lời, quải trượng trong tay giơ cao nói:

- Hạ hiền chất, ta và ngươi liên thủ, đem kẻ này đánh gục, thế nào?

- Được, hết thảy nghe Trình lão gia tử phân phó.

Hạ Thuyên Tín cất cao giọng nói.

Hai người thân hình vừa động, một quải, một thương đồng thời đánh về phía trước, phảng phất như gió bão hướng Quan Vị đánh tới.

Quan Vị trong lòng kinh sợ, nhưng gặp tình huống đường cùng này, hắn cũng không chút yếu thế, đại đao múa như nước không lọt qua được, mặc dù lấy một địch hai nhưng bằng vào khí thế hung ác, trong thời gian ngắn cũng chưa rơi vào hạ phong.

Những người còn lại cũng không nhàn rỗi, Hạ Thuyên Danh, Hạ Nhất Thiên hai người giúp đỡ Trình gia đem những tên mã tặc bị thương hoặc tránh thoát được cung nỏ vây lại.

Hai bên không nói một lời, mà là liều mạng chém giết. Bất quá lúc này lực lượng của mã tặc so với Trình, Hạ hai nhà đúng là kém khá xa, mặc dù mã tặc hung hãn nhưng cũng như lá vàng trước gió, rất nhanh đã bị giết hoặc giam giữ. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hạ Nhất Minh cũng không có ra tay, hắn từ phía sau lấy ra ba đoạn sắt dài gần một mét, đồng thời còn lắp ráp lên.

Khi ba đoạn sắt lắp ráp xong, tức khắc biến thành một vật vô cùng to lớn, chính là thanh trường đao dài hơn ba mét.

Nhìn cây đại đao này, mấy lão già và trung niên của Trình gia trên mặt đều biến sắc.

Cây đại đao này so với những người đồng lứa với bọn họ mà nói, cũng không hề xa lạ. Bọn họ khi trẻ đã từng chứng kiến qua uy phong của cây đao này. Lúc ấy, cả Thái Thương huyện chỉ duy nhất một người có thể cùng cây đao này tranh phong.

Chỉ bất quá, gần hai mươi năm qua, cây đại đao này đã quy ẩn, những người ở lứa tuổi trung niên có người ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Nhưng hôm nay, cây đại đao này một lần nữa xuất hiện, trong trí nhớ mơ hồ của họ hiện lên rõ ràng.

Nhìn Hạ Nhất Minh tuổi còn trẻ, Trình gia chúng lão trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Về phần đệ tử trẻ tuổi của Trình gia đồng dạng bị cái thanh đao khủng khiếp này làm chấn động, bọn họ có lẽ không nghe đến truyền thuyết về cây đao này, cũng không biết nền móng Hạ gia được xây dựng lên từ chuôi đao này. Nhưng nhìn hình dáng của cây đao này, họ cũng không ngu ngốc cho rằng nó chỉ để trang trí.

Hạ Nhất Minh cứ như vậy trong tay cầm đại đao, ánh mắt rơi trên ba nguời Quan Vị.

Hắn cũng không có tiến lên vây công, tuy với loại người đó không cần chú ý quy củ, nhưng muốn hắn đánh chết tại chỗ không cho chạy thoát đi, thêm một người vây công chưa chắc càng nhiều đã càng tốt.

Nửa ngày sau, Hạ Nhất Minh khẽ cau mày, bọn họ hoàn toàn đánh giá sai sự dẻo dai của tên gia hỏa này, mặc dù bị hai vị cao thủ đồng giai vậy công, mặc dù có chút đỡ trái hở phải, nhìn qua tựa như không chống đỡ nổi, nhưng từ đầu đến cuối không có chút tổn thương đáng kể nào.

Cửu tầng cao thủ, bọn họ tới trình trạng này, muốn đem bọn họ đánh bại không khó, nhưng muốn đem đánh chết như vậy tuyệt không dễ dàng rồi. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mắt thấy đồng bọn ở xung quanh đều đã chết, Quan Vị đột nhiên hét lớn một tiếng, tay trái vung lên, liên tiếp những tiếng xé gió đột nhiên vang lên, thanh phi đao dường như từ a tỳ địa phủ bất ngờ xuất hiện, dưới ánh sáng chiếu rọi xuống như một tia quang mang huyễn lệ hướng Trình Trữ Sinh bay tới.

Trình lão gia tử mặc dù hận hắn thấu xương. Nhưng trong tình huống đang chiếm được lợi thế không muốn cùng hắn lưỡng bại câu thương, thân hình hắn dừng lại một chút, quải trượng quay một vòng, đem phi đao này hoàn toàn ngăn trở.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Quan Vị như người đao hợp nhất, hóa thành một đạo quang điện hướng phía Hạ Thuyên Tín mãnh liệt chém tới.

Hạ Thuyên Tín sắc mặt hơi đổi. Hắn mơ hồ cảm ứng được, một đao kia chứa nội kình toàn thân của Quan Vị, ngoài khí thế sắc bén còn mang chút tuyệt vọng, nếu hắn đón đỡ chỉ sợ là sẽ lưỡng bại câu thương.

Tâm niệm khẽ động, khí thế lập tức yếu đi, bắt buộc Hạ Thuyên Tín lui về sau hai bước, trường thương trong tay khẽ động một chiêu, tránh được chiêu đao điên cuồng của hắn.

Quan Vị cất tiếng cười to, thân hình như điện, đã từ vòng vây của hai vị cao thủ cửu tầng thoát ra.

Mặc dù các huynh đệ hắn mang theo đã toàn quân bị diệt, nhưng chỉ cần hắn còn sống, khi trở về có thể vì huynh đệ báo thù.

Hắn chỉ nhớ Hạ, Trình gia liên thủ đem toàn bộ thủ hạ của hắn tiêu diệt, nhưng không một chút nào nhớ tới lý do xảy ra trận chiến này kỳ thật bắt nguồn từ bọn hắn.

Đối với mã tặc mà nói, bọn họ giết người là có thể, là đương nhiên. Nhưng người khác giết bọn hắn lại là tuyệt đối không được. Chỉ cần còn một hơi thở, nhất định phải báo thù rửa hận.

Nhưng ngay lúc tiếng cười của hắn còn chưa dứt, trước mắt hắn hoa lên, theo sau là một cỗ lực lượng cường đại, gần như một trận gió không thể tưởng tượng được tạt đến mặt hắn, đồng thời trước mắt hắn cũng bị một mảng chói quang mang chói lóa chiếu vào.

Cũng may kinh nghiệp sinh tử nhiều năm cho hắn một phản ứng trong khoảng khắc, đại đao trong tay giơ cao, trong lúc mành chỉ treo chuông chắn trước mặt.

Ầm ầm..một tiếng vang thật lớn, Hạ Nhất Minh trường đao trong tay không hề hoa mỹ, hướng Quan Vị chém một đao.

Trường đao của Quan Vị mặc dù không nhỏ, nhưng cùng chuôi đao này so sánh, cơ bản là không đáng nhắc tới.

Bị một đao chém tới giống như Thái Sơn Áp Đỉnh, thân thể Quan Vị không thể đứng thẳng, hai chân thay phiên bước lui về sau, muốn hóa giải một đao trầm trọng kia.

Song hắn mới lùi lại mấy bước, bỗng cảm thấy từ sau một áp lực truyền đến. Trong lòng hắn truyền tới một cảm giác không tốt, nhưng giờ phút này đã không thể vãn hồi.

Một cây quải trượng to lớn mang theo lòng thù hận khắc cốt ghi tâm, mang theo thù hận của trăm người, hung hăng nện vào bên hông Quan Vị.

Hắn đột nhiên rống to, cả người cứ như vậy bị đập bể thành hai nửa, nửa bên trên vỡ tan máu thịt lẫn lộn, tiếng kêu thê thảm rợn tóc gáy, những mảng máu lớn nhiễm đầy mặt đất, ngay cả nội tạng cũng tung tóe rơi xuống.

Nhưng ngay cả như vậy hắn cũng không chết ngay tại chỗ mà đau đớn kêu thảm thiết. Một lúc lâu sau đó, mới kêu lên một tiếng kiệt lực mà chết.

Trình Trữ Sinh lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt lay động tràn ngập khoái ý trả thù, cũng làm kẻ khác run sợ.

Trong rừng rậm, một mảnh bừa bãi, Hồng Cân Đạo hơn bốn mươi người đều đền tội, cuối cùng không có người nào thoát chết. Thủ lĩnh Quan Vị lại càng thảm tử, bị một trượng của Trình Trữ Sinh lão gia tử đánh thành hai đoạn, cuối cùng đau đớn mà chết.

Tuy thế sau khi báo thù bọn người Trình Trữ Sinh cũng không có vẻ rạng rỡ, ngược lại vẻ mặt càng đau thương.

Cả nhà đang hòa thuận vui vẻ, ai ngờ tai bay vạ gió, Hồng Cân Đạo vì Thiên Niên Huyết Sâm, không ngại lạm sát người vô tội. Một đêm trong nhà toàn bộ già trẻ từ trên xuống dưới hơn trăm người gặp nạn, tuy rằng thù lớn đã báo nhưng dù thế nào cũng không thể vui vẻ được.

Một lúc sau, Trình Trữ Sinh thở dài một tiếng nói:

- Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa.

Mọi người Hạ gia ánh mắt trao đổi một cái, trong lòng đều là nghiêm nghị.

Lúc mừng thọ Trình Trữ Sinh, Lâm gia của Lâm Lang quận phái người tới, hơn nữa còn đưa ra Thiên Niên Huyết Sâm làm lễ vật, đây là một việc trọng đại, làm uy vọng Trình gia trong nháy mắt cao tới cực điểm.

Nhưng sau đó xảy ra chuyện Hồng Cân Đạo, lập tức khiến Trình gia từ trên chín tầng mây rơi vào địa ngục.

Phúc họa thay đổi, thật sự là không người nào có thể đoán nổi.

Đám người Hạ gia lại nghĩ đến việc linh thú trong nhà, nếu việc này không cẩn thận truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ theo vết xe đổ của Trình gia.

Một lúc sau, Trình Trữ Sinh cũng khôi phục trở lại, ánh mắt hắn lập tức bị đại đao trong tay Hạ Nhất Minh hấp dẫn.

Trong đôi mắt dâng lên vẻ mặt cực kỳ phức tạp, Trình Trữ Sinh nói:

- Nếu lão phu không nhìn lầm, đại đao này hồi trẻ Hạ Vũ Đức huynh đã sử dụng qua.

Hạ Nhất Minh hơi khom người nói:

- Đúng vậy, ngài thấy rất đúng, đây đúng là binh khí của Gia gia.

Trong ánh mắt Trình Trữ Sinh có vài phần hồi tưởng, nói:

- Hồi trước Hạ huynh cầm đại đao này, quét ngang cả Thái Thương huyện, được xưng đệ nhất đao trong huyện, vài người cũng không thể chống lại, đó chính là uy phong biết bao. Cho đến tận ngày hôm nay cũng vẫn còn nhiều người nhớ đến.

Hạ Nhất Minh cầm trường đao trong lòng không khỏi khẩn trương, từ trong miệng người ngoài đánh giá về chuôi đao này, chính là so với người nhà đánh giá chuẩn xác hơn nhiều, cũng làm kẻ khác kích động hơn nhiều.

Ánh mắt Trình Trữ Sinh rốt cuộc cũng chuyển đến trên người Hạ Nhất Minh, nói:

- Vũ Đức huynh đem cây đại đao này truyền cho hiền chất, mà hiền chất cũng không bôi nhọ anh minh cây đao này. Vừa rồi Quan Vị cũng không thể đỡ được một đao kia, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên a.

Hạ Nhất Minh cười xấu hổ, tay cầm đại đao tháo thành ba phần, còn cho vào vỏ đao, thu vào túi sau lưng, đồng thời nói:

- Lão gia tử quá khen, vừa rồi Quan Vị thoát ra khỏi sự giáp công của người và Đại bá, đã rất suy sức yếu, cho nên mới bị Nhất Minh bất ngờ đánh lui, nếu là lúc hắn toàn thịnh, vậy Nhất Minh ko cách nào cản hắn được rồi.

Trình Trữ Sinh thâm ý sâu sắc nhìn hắn một cái, dường như chấp nhận lời giải thích của hắn, không nhắc lại nữa.

Lúc này Trình phủ cùng Hạ gia liên thủ ra tay, giành được hiệu quả như mong muốn.

Trình Trữ Sinh dặn dò hạ nhân đem thi thể mang trở về. Theo ý kiến của Trình Trữ Sinh, muốn đem đầu của những tên này tế lễ anh linh Trình gia.

Đối với việc này, Hạ Nhất Minh tự nhiên là không có hứng thú rồi.

Bất quá sau trận chiến này, Trình, Hạ hai nhà quan hệ đã tăng lên rất nhiều. Hơn nữa Hạ Thuyên Tín cũng đáp ứng yêu cầu thông gia của Trình Gia Huy. Hai bên ước định, qua năm mới mấy ngày chính là ngày đại hỉ.

Đối với biểu hiện của Hạ Nhất Thiên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, hai bên trưởng bối đều yêu thích. Song Hạ Nhất Minh biết, đối với Nhất Thiên đại ca mà nói, chỉ cần có lợi cho gia tộc như vậy mặc kệ là hắn lấy Trình gia nữ tử hay Từ gia nữ tử cũng không khác biệt.

※※※※

Khi cáo biệt Trình gia rời đi, Hạ Thuyên Danh tự nhiên là ở lại trong thành, còn Hạ Nhất Minh bọn họ theo Đại bá trở về bổn gia.

Lúc này, vì Trình gia làm mừng thọ, vậy mà xảy ra nhiều biến cố, quả thật vượt xa tưởng tượng của người thường.

Sau khi về tới nhà, Hạ Nhất Minh hưởng thụ đãi ngộ hoàn toàn khác biệt, vô luận mấy vị trưởng bối trong nhà hay mấy huynh đệ Hạ Nhất Thiên cũng đối với hắn cực kỳ coi trọng. Ngay cả khi hắn vô tình nói ra cũng chăm chú suy xét một chút.

Biến hóa này cực kỳ rõ ràng, ngay như người hay thân cận với Hạ Nhất Minh là Hạ Nhất Đào mặc dù không hiểu tại sao như vậy nhưng cũng nhạy cảm nhận được những biến hóa này.

Trong hàng đệ tử đời thứ ba của Hạ gia, Hạ Nhất Minh trở thành một tồn tại đặc biệt.

Mấy ngày sau, có phần không thích ứng được với những biến hóa này, Hạ Nhất Minh như cũ bước vào giai đoạn bế quan khổ tu. Sau khi hắn tuyên bố bế quan, thì không có ai dám tới cửa làm phiền, cho dù là Hạ Nhất Đào cũng bị Hạ Thuyên Nghĩa véo tai căn dặn nhiều lần. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hạ Nhất Minh bế quan trong gia tộc đã biến thành sự kiện hàng đầu, bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thường điều đó.

Ngày qua ngày, cái nóng bức của mùa hè chậm rãi trôi qua, nắng gắt cuối thu cũng dần giảm bớt, là lúc mùa đông tới, vừa là nửa năm đã trôi qua. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trong mật thất mặc dù không phân biệt ngày đêm, nhưng độ ấm biến hóa làm Hạ Nhất Minh cảm nhận được thời gian trôi qua.

Trong nửa năm nay, Hạ Nhất Minh không một ngày buông lỏng yêu cầu với bản thân, tâm tư của hắn toàn bộ đều dành cho tu luyện.

Trong suốt nửa năm này, công pháp chính của hắn Kim hệ Hỗn Nguyên Kình biến thành Hỏa hệ Liệt Hỏa Công.

Nội kình khi càng tăng cao lại càng khó khăn.

Hạ Nhất Minh trước đây đối với việc đề thăng cửu tầng nội kình cũng không có cảm nhận sâu sắc. Nhưng từ khi đạt đến cửu tầng nội kình hắn đã có cảm nhận rõ ràng đối với điều này.

Đệ cửu tầng với thập tầng nội kình có một khoảng cách rất dài.

Ở giai đoạn này, nội kình tăng lên, đúng là hết sức khó khăn, mặc dù Hạ Nhất Minh có thể chất đặc thù, chỉ cần chịu khó tu luyện nhiều là có thể gặt hái thành công, nhưng lúc này muốn tiến thêm một bước, so với trước đây độ khó đã tăng lên rất nhiều.

Kim hệ Hỗn Nguyên Kình và Thủy hệ Ba Văn Công bên trong kinh mạch đề thăng hiệu quả cũng còn xa mới bằng Hỏa hệ Liệt Hỏa Công.

Nhưng trong một tháng điên cuồng tu luyện, Hạ Nhất Minh vô tình phát hiện, vô cùng chăm chỉ luyện tập Liệt Hỏa Công nhưng trong kinh mạch lại xuất hiện tổn thương nhất định.

Hắn nhất thời hiểu rõ, trong Từ gia khẳng định có loại công pháp có thể tiêu trừ cái tác dụng phụ này, nếu không Từ Hướng Tiền cũng không thể đem công pháp này tu luyện đến cửu tầng.

Chỉ bất quá, cái loại công pháp này không ghi cùng Liệt Hỏa Công công pháp.

Nếu những người khác khi tu luyện Liệt Hỏa Công bị tổn thương kinh mạch, muốn bù đắp lại nhất định sẽ phải phí thời gian khổ luyện. Nhưng Hạ Nhất Minh thể chất không giống người thường, hắn ngay cả ba đại công pháp thuộc tính bất đồng cũng có thể trong lúc nguy hiểm đồng thời vận chuyển, hơn nữa sau khi phóng ra còn sau đó một ngày là có thể hồi phục tám chín phần rồi.

Như vậy đối với hắn, tổn thương một chút kinh mạch bất quá chỉ là chuyện nhỏ, sử dụng Thủy hệ Ba Văn Công chữa trị nửa ngày là hoàn toàn hồi phục rồi.

Nhưng là sau khi biết được điều này, Hạ Nhất Minh cứ sau ba ngày luyện Liệt Hỏa Công lại có một ngày chuyển qua luyện Ba Văn Công, thủy hỏa kết hợp quả nhiên kinh mạch không chút nào tổn thương.

Hắn cũng không biết, nếu chuyện này để Từ gia biết được khẳng định sẽ tức ngực líu lưỡi, cứng họng, không tin được.

Liệt Hỏa Công công pháp mạnh mẽ như thế lại có thể cùng Ba Văn Công công pháp bình thường Thủy hệ dồng tu, nhưng lại sinh ra một hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau, chuyện này

đối với bọn họ là không thể lý giải được.

Bất quá nếu trên người mình đã có hiệu quả rõ ràng như thế, Hạ Nhất Minh cũng không để ý nhiều đến như vậy.

Chính nhờ Liệt Hỏa Công có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, cho nên Hạ Nhất Minh trong nửa năm nội kình đã đạt tới cảnh giới cửu tầng đình phong, chạm vào bình cảnh.

Khi chính thức đạt được điều này, hắn len lén rời khỏi thôn trang đi sâu vào trong rừng núi.

Tìm một địa phương có ít người qua lại, Hạ Nhất Minh sử dụng cửu tầng nội kình đỉnh phong đem toàn bộ công pháp đã học diễn luyện một lần.

Cũng không phải hắn chán ghét mật thất dưới đất, mà trong hoàn cảnh đó hắn không thể thoải mái ra tay được.

Sau khi diễn luyện tại đây Hạ Nhất Minh phi thường hài lòng, vô luận là Kim hệ Cổn Thạch Quyền, Thủy hệ Miên Chưởng, hay là tiên thiên chiến kỹ Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, cũng đạt trình độ hơn xa so với trước đây.

Cùng với lúc hắn vừa đạt cửu tầng nội kình so sánh, bây giờ từng nhát chém ra càng thêm uy lực hơn.

Cửu tầng nội kình đỉnh phong cùng với cửu tầng nội kình vừa tấn giai đúng thật là có khoảng cách, thậm chí so với sự chênh lệch của bát tầng tiến vào cửu tầng còn muốn lớn hơn một chút.

Những điều này là do bản thân Hạ Nhất Minh kiểm nghiệm ra. Cũng làm cho hắn có chút cảm giác cao hứng.

Trách không được tiến vào cửu tầng cao thủ lại chỉ có mấy người, nhưng mà chân chính tiến đến đỉnh phong cũng là hiếm thấy. Về phần có thể đột phá bình cảnh này càng là hiếm có.

Ở trong nửa ngày này điều làm Hạ Nhất Minh tiếc nuối nhất là vô luận thế nào cũng không thể vận hành một lúc ba công pháp bất đồng, để có thế tái hiện một chiêu đao kia.

Dù cho hắn đạt cửu tầng đỉnh phong cũng là không được.

Đệ cửu tầng đỉnh phong tuy rằng lực lượng cường đại, nhưng cùng với uy lực một đao kia so sánh như thế nào cũng là không được.

Bất đắc dĩ Hạ Nhất Minh không thể làm gì khác là lên đường hồi gia, hắn đi tới Tàng Kinh Các của gia tộc, bắt đầu nhắm mắt lại lựa chọn công pháp.

Lúc này đây hắn cố tình tới chỗ đặt Mộc hệ công pháp, thuận tay rút một quyển. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trên mặt hắn hiện lên vẻ dở khóc dở cười, lúc này đây trên tay hắn ngẫu nhiên là một quyển nội kình phụ tu công pháp.

Hóa Cốt Thuật : Mộc hệ nội kình phụ tu công pháp.

Hạ Nhất Minh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chẳng lẽ trong đó có ý trời hay sao.

Từ khi hắn tấn giai đến tu vi lục tầng nội kình, mỗi một lần hắn nhắm mắt chọn lựa công pháp, vậy mà toàn bộ đều là công pháp nội kình có tính chất phụ trợ.

Không chỉ không có một quyển nội kình chủ tu công pháp mà ngay cả một quyển chiến kỹ công pháp cũng không có.

Nếu như nói chỉ một, hai lần chẳng qua là do vận khí mà thôi. Nhưng liên tiếp bốn, năm lần sao…

Ngay cả Hạ Nhất Minh vốn không tin vào quỷ thần trong lòng cũng nói thầm không ngớt.

Do dự một chút, Hạ Nhất Minh vẫn đem quyển bí tịch đặt lên cái bàn trong sảnh. Hắn hoàn toàn không có lựa chọn lại bí tịch, nếu nói đây là vận mệnh, như vậy hắn giống nhau thản nhiên tiếp nhận.

Đương nhiên trong lòng hắn cũng hiểu rằng, việc này cơ bản là liên quan đến vận khí, chẳng qua là vận khí của hắn có chút kì lạ mà thôi.

Đem bí tịch trước mặt mở ra, Hạ Nhất Minh thu liễm tinh thần, nghiêm túc bắt đầu sao chép.

Trong lúc sao chép bị tịch, bất kể kẻ nào cũng không dám có chút nào phân tâm.

Mặc dù bất quá đây chỉ là công pháp nội kình có tính chất phụ trợ, nhưng vẫn là do các bậc tiền bối từng chút từng chút tìm hiểu mà ra. Mỗi một chữ này trên đây đều là tâm huyết ngưng tụ của bọn họ. Nếu như trong một lúc sơ sẩy không chú ý sao chép mà dẫn đến sai lệch, như thế trong lúc tu luyện sẽ gặp phải phiền phức rồi.

Bất quá, với tu vi nội kình của Hạ Nhất Minh lúc này, hắn có năng lực chữa thương kinh mạch kỳ lạ không tưởng tượng được, cho dù là tu luyện nhầm một quyển nội kình công pháp mang tính phụ trợ cũng không thể mang đến tổn thương trí mạng cho hắn. Chẳng qua cho dù là ai cũng không muốn có phiền phức, đặc biệt là chuyện liên quan đến tu luyện nội kình lại càng không muốn phát sinh.

Hiểu được điều đó, tâm trạng Hạ Nhất Minh hoàn toàn tập trung truyền tới ngòi bút trên tay.

Hắn cũng không phải muốn dồn hết tâm trí như thế, nhưng cũng không ý thức được, bản thân hắn đã tiến vào cảnh giới không thể giải thích được.

Hắn tựa hồ quên quyển bí tịch trên bàn, quên đặt bút, thậm chí ngay cả bản thân mình hắn cũng đã quên rồi.

Ngay giờ phút này, Hạ Nhất Minh đột nhiên có cảm giác kỳ lạ , đó chính là cả người hắn đã tiêu biến, vật tồn tại duy nhất không phải là thân thể hắn mà là cây bút trong tay hắn.

Khi tất cả tinh lực của Hạ Nhất Minh tập trung vào ngòi bút này, ngòi bút tựa hồ như có được sinh mạng, trở lên vô cùng thần bí, phảng phất như là sinh mạng cùng trí tuệ hắn đểu đã tập trung lên cây bút, làm cho nó “sống” lại rồi. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nếu như lúc này có người bên cạnh chứng kiến, hẳn sẽ kinh ngạc phát hiện.

Hạ Nhất Minh cổ tay trầm ổn như thái sơn, vận dụng ngòi bút như thần trợ giúp, hơn nữa chữ viết dưới ngòi bút như tranh vẽ, vậy mà cùng nguyên bản trên giống nhau như đúc, ngay cả một chút khác biệt cũng không có.

Nếu đổi lại là một văn nhân, muốn làm được một bước này, nếu không có bút lực hơn mười năm, đó quyết là không thế có khả năng, nhưng là phải có thiên phú to lớn mới làm được điều này.

Vậy mà giờ phút này trên người Hạ Nhất Minh lại xảy ra chuyện kỳ lạ này, đúng thật là vô cùng kỳ diệu.

Ngay lúc tinh thần Hạ Nhất Minh không hiểu sao tập trung lại, đồng thời tiến vào cảnh giới vô cùng kỳ lạ này, Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Lai Bảo ở hai phòng bên cạnh Tàng Thư Các đồng thời kinh ngạc tỉnh lại.

Bọn họ tu vi đã đạt đến cửu tầng đỉnh phong, đối với biến hóa bên ngoài có đôi chút cảm ứng được.

Giờ phút này, họ cảm nhận được căn phòng ở giữa phát ra một hơi thở tinh túy mà mạnh mẽ.

Cỗ hơi thở này cũng không hướng tới họ khiêu khích, là mà một loại tự nhiên, phảng phất như có mặt ở khắp nơi, không chỗ nào không xuất hiện, không chỗ nào không chứa lực lượng thần kỳ.

Hai người không hẹn mà cùng nổi lên một cảm giác kì lạ, mang bọn họ đến một vùng núi non tươi đẹp, một nơi sương khói mêng mang, phóng tầm mắt nhìn ra một mảnh hồ đêm tuyệt đẹp, làm kẻ khác lưu luyến khó rời, khó là chính mình.

Sau một lúc, thân thể họ khẽ run lên, từ ảo giác thoát ra, nhưng vốn sự rung động trong lòng họ đã đạt đến một tình trạng khó có thể diễn tả bằng lời. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Không thể hiểu được, hai người đồng thời đi ra khỏi phòng, đi tới phía sân trong.

Bọn họ đương nhiên biết trong đại sảnh là ai, nhưng bọn họ lại không được bên trong xảy ra những chuyện gì.

Bất quá, loại cảm giác vừa rồi cũng không mang tới cho họ bất cứ ảnh hưởng không tốt nào, ngược lại giống như tâm linh được gột rửa, tồn tại một loại cảm giác kỳ lạ. Hơn nữa khi bọn họ cố gắng thoát khỏi cũng không có gặp bất cứ trở ngại nào.

Dưới tình huống như vậy, kẻ ngu ngốc cũng biết chuyện xảy ra vừa rồi cũng không phải là chuyện xấu.

Hai vị cao thủ cửu tầng trong Hạ gia trang liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự mừng rỡ, ngạc nhiên cùng nghi hoặc trên thần sắc.

Hạ Thuyên Tín làm một cái thủ thế, âm thanh nhỏ như côn trùng nói:

- Bảo thúc, người xem…

Hạ Lai Bảo không chút do dự lắc đầu, âm thanh cũng đồng dạng nhỏ xuống, nói:

- Không nên làm phiền hắn.

Hai người đều xứng đáng hơn người khác ở cái đầu biết suy nghĩ, cả hai đều hiểu rõ ràng ý nghĩ của đối phương. Hai người hơi lùi ra xa, bảo trì khoảng cách, đem xung quanh toàn bộ giám sát.

Bởi vì họ biết, trên người Hạ Nhất Minh bên trong nhất định xảy ra một chuyện thần kỳ nào đó, mà loại chuyện tình này với Nhất Minh mà nói là có lợi mà vô hại, nếu đã như thế họ đương nhiên tìm mọi cách làm cho Nhất Minh dùng hết khả năng duy trì cảnh giới đó.

**************

Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh thở ra một hơi thật dài, đem cây bút trong tay chầm chậm đặt xuống.

Thì ra trong lúc hắn vận dụng ngòi bút như bay, đem quyển bí tịch hoàn toàn sao chép hết, trong lúc đó hoàn toàn không thở ra một hơi.

Mặc dù Hạ Nhất Minh có tu luyện qua Bình Tức Thuật, nhưng khi thi triển Bình Tức Thuật, bản thân tu luyện giả sẽ tiến nhập vào một cảnh giới mông lung, không thể làm bất cứ động tác nào.

Nếu một bên thi triển Bình Tức Thuật, một bên cùng người giao đấu, như vậy là tự tìm đường chết rồi.

Tuy vừa rồi Hạ Nhất Minh mặc dù không phải là cùng người giao đấu, nhưng việc hắn tiêu hao tinh lực khi sao chép cũng không phải chuyện đùa. Cho dù là như thế nhưng đan điền của Hạ Nhất Minh vẫn như trước lưu chuyển không ngừng, không có một chút gì gọi là buông lỏng, cho đến khi sao chép xong toàn bộ bí tịch, mới buông lỏng hoàn toàn.

Hạ Nhất Minh một hơi đem tất cả trọc khí trong cơ thể một hơi phun ra, một hơi liên tục không dứt, tựa hồ là vĩnh viễn không dứt.

Cho đến tận sau khi thở ra một hơi này, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, tinh thần mới trở lại thân thể một chút.

Mà khí tức tràn ngập sức mạnh bảo phủ bên ngoài ngay tức khắc hoàn toàn tiêu biến.

Nhìn tay của mình một chút, còn cầm cây bút kia, Hạ Nhất Minh không sao hiểu được trắn hơi nhăn lại, ký ức hắn đối với việc vừa rồi có chút mơ hồ dâng lên.

Mặc dù hắn mơ hồ, chính mình dường như đã tiến vào một cảnh giới kỳ quái, nhưng làm hắn chán nản chính là loại cảm giác này như hoa trong gương, trăng dưới nước giống nhau, làm hắn không cách nào nắm bắt được.

- Tốt.

Một âm thanh vang dội từ ngoài truyền đến, âm thanh này có phần xa lạ, nhưng Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động ngay lập tức biết đây là người phương nào rồi.

Hắn chần chừ một chút, lập tức tiến lên, đem cửa phòng mở ra.

Đại bá Hạ Thuyên Tín cùng lão bộc Hạ Lai Bảo sóng vai đứng trước cửa, âm thanh kia là một tiếng khen ngợi phát ra từ miệng Hạ Lai Bảo.

Đối với vị lão nhân được hưởng địa vị cực cao trong gia tộc, Hạ Nhất Minh không dám có chút chậm trễ. Hắn vái một cái thật sâu, nói:

- Bảo gia gia, cháu xin lỗi, vậy mà kinh động đến người rồi.

Hạ Lai Bảo vẻ mặt mỉm cười, khua tay một cái, nói:

- Lục thiếu gia, cậu quá khách khí.

Lão cả đời chưa lập gia đình, mấy chục năm qua vẫn theo bên cạnh Hạ Vũ Đức, sau này khi già rồi mới ở lại Hạ gia trang dưỡng lão.

Đối với lão mà nói, con cháu Hạ gia so với con cháu của lão cũng không khác biệt chút nào. Hạ Nhất Minh thực lực càng mạnh, lão đương nhiên càng vui mừng rồi.

Hạ Thuyên Tín hai mắt khẽ nhếch, hỏi:

- Nhất Minh, cháu vừa rồi làm cái gì vậy?

Hạ Nhất Minh cũng không chút dấu diếm, bởi vì hắn cũng không rõ mới rồi xảy ra chuyện gì.

- Đại bá, cháu vừa rồi mới sao chép một bản bí tịch.

- Sao chép bí tịch?

Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Bảo Lai hai người nhìn nhau, đôi mắt bọn họ nhanh chóng đảo qua một vật đang mở trên bàn trong đại sảnh.

Trên mặt bàn quả thật có một quyển bí tịch cùng vài trang giấy, hơn nữa trên trang giấy nước mực vẫn chưa khô thấm, chỉ cần nhìn là biết, mới vừa rồi là có người ở đó sao chép gì.

Hai người bọn họ đồng thời nhíu mày, chẳng lẽ sao chép bí tịch mà cũng phát sinh chuyện kỳ lạ sao?

Đặc biệt là Hạ Lai Bảo canh giữ ở đây đã hơn mười năm rồi, hơn nữa với bí tịch trong Tàng Thư Các phần lớn là lão theo bản gốc sao chép ra, nhưng trong trí nhớ của lão, đến giờ vẫn chưa gặp phải chuyện tình kỳ dị này a.

Do dự một chút, Hạ Thuyên Tín hỏi:

- Nhất Minh, lúc cháu sao chép, phải chăng gặp chuyện gì…

Hạ Nhất Minh cau mày, thật sự hắn không thể hình dung loại cảm giác này.

Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu nói:

- Đại bá, cháu trong lúc sao chép, tựa hồ cảm thấy một loại trạng thái kỳ lạ, bất quá khi cháu dừng lại cũng không cảm thấy được nữa.

Hạ Thuyên Tín kinh ngạc hỏi vài câu, lúc này mới khẳng định, vừa rồi sự việc kia quả thật cùng Nhất Minh có liên quan. Nhưng đáng tiếc chính là, hắn cũng không thể kiểm soát, không khỏi có chút đáng tiếc. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hai vị trưởng bối cố gắng khuyên vài câu, sau đó thối lui. Mà Hạ Nhất Minh cũng không cam lòng, đem Hóa Cốt Thuật thả xuống, lấy ra bí tịch Cồn Thạch Quyền cùng Miên Chưởng, đem nội dung hai bản bí tịch thập tầng này sao chép tiếp.

Lúc sao chép này, Hạ Nhất Minh nhiều lần thử nghiệm, muốn đem tinh thần tập trung vào ngòi bút, nhưng đáng tiếc là, cho đến khi hắn hoàn thành sao chép nội dung hai bản bí tịch, cũng không có chuyện tình gì xảy ra.

Bất đắc dĩ, Hạ Nhất Minh không thể làm gì khác hơn chính là đem ba bản bí tịch sao chép được quay về căn phòng của mình trong sân.

Bất quá hắn có một loại dự cảm mơ hồ, sớm muộn sẽ có một ngày, hắn nhất định có thể tiến vào cảnh giới thần kỳ này, hơn nữa còn hoàn toàn nắm giữ trong tay.

Sau khi về tới phòng mình, Hạ Nhất Minh nghỉ ngơi nửa ngày rồi mới đi tới mặt thất đưới lòng đất. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mở bản Mộc hệ công pháp phụ trợ vừa sao chép, Hạ Nhất Minh cẩn thận đưa lên quan sát.

Sau một khắc, làm cho Hạ Nhất Minh kinh ngạc chính là nội dung trong bản bí tịch này, hắn cảm thấy đặc biệt hiểu rõ, vốn là tùy ý xem một chút nội dung bên trong đã bất ngờ hiểu được.

Loại cảm giác giống như hắn đối với Hỗn Nguyên Kình, đã hoàn toàn in sâu vào xương tủy và linh hồn hắn.

Trong lòng Hạ Nhất Minh cả kinh, lập tức nghĩ tới bản thân mình vừa trong Tàng Thư Các gặp phải tình huống không thể tin nổi, căn bản là không cách nào giải thích tình trạng trên.

Hạ Nhất Minh có thể cảm giác được, có lẽ chính vì tình trạng không thể hiểu này, cho nên hắn mới đem toàn bộ nội dung bí tịch toàn bộ khắc vào trong đầu, phảng phất như hắn nghiên cứu công pháp này đã rất lâu.

Hóa Cốt Thuật, tên công pháp này nghe có chút sởn gai ốc, nhưng trên thực tế đó cũng không phải một công pháp hại người, mà là một loại công pháp tu luyện xương cốt đến mức kỳ dị.

Loại công pháp này nếu tu luyện thành công, như vậy có thể đem xương cốt cả người có thể co duỗi trong phạm vi nhất định. Dựa theo nội dung miêu tả bên trong bản bí tịch thì một người trưởng thành có thể trong nháy mắt đem thân thể thu nhỏ bằng chiều cao một cái đầu người.

Đương nhiên muốn tu luyện đến mức này, cũng không phải là cứ chăm chỉ luyện công hàng ngày thì có thể thành công, mà nhất định phải có thiên phú về phương diện này.

Nếu là một người có bộ xương không tốt, như vậy vĩnh viễn cũng không luyện đến trình độ này.

Muốn tu luyện loại công pháp này thì thời điểm tốt nhất là một người trước khi trưởng thành, nếu đợi đến khi trưởng thành rồi, xương khớp hoàn toàn hình thành. Khi đó mới bắt đầu tu luyện, cho dù đã luyện quá nửa đời người cũng chưa chắc đã tu luyện thành công được.

Bất quá đối với điểm này, Hạ Nhất Minh cũng không chút nào lo lắng. Trước kia đã tu luyện qua nhiều công pháp kỳ lạ, khiến hắn đối với thân thể của chính mình tràn ngập tin tưởng.

Từ lúc gặp kỳ ngô trong hồ, dường như cho đến giờ còn chưa có một loại công pháp nào không thể tu luyện, hoặc không cách nào tu luyện tới cảnh giới đỉnh cao.

Buông bản sao chép quý xuống, Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, giữa đan điền dường như nội kình đang cuồn cuộn dâng lên.

Nội kình cường đại không ngừng di chuyển, càng lúc càng cao tựa như trong cơ thể Hạ Nhất Minh đang phát ra một cỗ năng lượng to lớn. Xương cốt hắn đã bị nội kình làm cho ảnh hưởng, một khắc sau đó nổi lên biến hóa kỳ dị.

Trên mỗi một khớp xương đều nổi lên cảm giác nóng bỏng, tựa như sắt thép đang tôi luyện trong nhiệt độ cao, đem tạp chất bên trong loạt bỏ ra ngoài, chậm rãi tập trung những tinh hoa nhất trong từng bộ phận tinh luyện ra.

Xương cốt Hạ Nhất Minh trở lên mềm mại, ban đầu vốn cứng rắn nhưng trải qua vô số thử thách gian khổ tựa như trong biển nham thạch, xương cốt hắn vậy mà xảy ra biến đổi khác thường. Chúng dường như biến thành một thể như bọt biển, bắt đầu ngưng tụ thành một đoàn.

Đây là khả năng kỳ lạ nhất trong Hóa Cốt Thuật, luyện cốt.

Lấy nội kình to lớn trong thân thể rút ra, đem thân thể trở thành một cái lò, đem mỗi một khớp xương rèn luyện một lần. Quá trình này chẳng những dài dằng dặc, hơn nữa còn cực kỳ thống khổ, nhưng nếu là người có thể từ trong hoàn cảnh này kiên trì, như vậy không chỉ xương cốt trong thân mình rèn luyện mạnh mẽ, so với trước kia cứng rắn hơn nhiều lần, mà còn có khả năng mềm dẻo, có thể tùy tâm sở dục tiến hành co duỗi.

Đương nhiên xương cốt loài người cũng không thể thật sự so sánh với bọt biển, nhưng lúc đem công pháp này tu luyện đến mức cực hạn, đến lúc đó thu nhỏ lại chiều cao thấp hơn trước một cái đầu cũng không phải là một việc gì khó.

Hạ Nhất Minh trong lòng cảm nhận được mỗi biến hóa trên người.

Đau đớn khi luyện cốt với hắn mà nói cũng không phải là một việc không thể chịu đựng được. Đó cũng không phải là do công pháp bị sai sót, mà do xương cốt của Hạ Nhất Minh không giống người thường, thân thể dường như đã bị lực lượng nào đó tôi luyện, cho nên việc luyện cốt này vốn chỉ là thêu hoa dệt gấm, tịnh không đến mức làm hắn không thể chịu đựng được.

Hạ Nhất Minh cũng không biết thân thể hắn bắt đầu chậm rãi thu nhỏ. Không chỉ có một bộ phận thu nhỏ mà tất cả các bộ phận cũng bắt đầu thu nhỏ lại.

Rất lâu sau, hai mắt khép chặt của hắn khẽ động, cuối cùng mở ra.

Thở hổn hển một hơi thật dài, công pháp này tu luyện khó khăn vượt xa trong tưởng tượng của hắn, nếu như không phải nội dung trong công pháp cùng một chút tâm đắc ghi trên đó đều được hắn ghi tạc trong lòng, thì hắn đúng thật là chưa hẳn có thể một lần đã tu luyện thành công công pháp này.

Mở hai mắt ra, Hạ Nhất Minh không khỏi sửng sốt, hắn đột nhiên phát hiện, con mắt mình đã thấy mọi thứ xung quanh dường như có biến hóa kỳ diệu.

Bất quá sau một khắc hắn lập tức hiểu, cũng không phải hoàn cảnh xung quanh biến đổi, mà là vóc người của hắn có biến hóa.

Thân thể hắn vậy mà thực sự thu nhỏ lại chiều cao thấp hơn một cái đầu, hơn nữa ngay cả hình thể cũng có biến đổi tương ứng.

Hắn giơ hai tay lên, lại phát hiện cánh tay đã lui vào trong ống tay áo, rồi duỗi thẳng chân quả nhiên chân dưới cũng đã rút nhỏ chút.

Trên mặt Hạ Nhất Minh mang theo chút kỳ lạ, dù sao hắn cũng chỉ là một hài đồng mười bốn tuổi, đột nhiên gặp tình huống này, không khỏi có chút hơi cảm thấy thú vị.

Nhấc tay nhấc chân một lúc lâu, Hạ Nhất Minh cuối cùng dừng lại, hai tay duỗi ra, di chuyển về phía sau.

Theo động tác này, từ trên xuống dưới người hắn truyền ra âm thanh liên tiếp như pháo “ bùm..bùm..”

Sau đó, thân thể hắn bắt đầu cao lớn một cách thần kỳ.

Sau một lúc, Hạ Nhất Minh lại trở về hình dạng cũ.

Hắn luyện Hóa Cốt Thuật trong một ngày ngắn ngủi cũng đã đại thành.

Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không có vì vậy mà ngừng lại, hắn hít một hơi thật sâu, theo một hơi sâu này hút vào thân thể hắn trở lên tráng kiện to béo lên.

Người béo đúng là tốt hơn so với người gầy, đột nhiên trong lúc đó cái bụng giống như một quả bóng, toàn bộ biến đổi.

Đây là tác dụng của Hóa Cốt Thuật, làm cho khe hở giữa các khớp xương trong người gia tăng, vì vậy làm cho cả người nâng cao.

Đương nhiên, nâng cao lên khó khăn lớn hơn so với thu nhỏ xương cốt, vốn là Hạ Nhất Minh muốn đem công pháp này luyện tới đỉnh cao cũng không có khả năng làm dài ra đến nửa đoạn.

Thân hình hắn vừa mới dài quá một chút cũng đã ngừng lại, có thể đạt được thế này, đã là cực hạn cơ thể con người có thể đạt tới.

Nếu dài thêm nữa, thì chỉ có lẽ chỉ có cường giả cảnh giới thiên tiên mới có thể làm được.

Sau khi thử qua các loại khả năng của Hóa Cốt Thuật, Hạ Nhất Minh rốt cuộc ổn định tâm trạng.

Đối với hắn mà nói, Hóa Cốt Thuật chẳng qua là một công pháp thưởng ngoạn, như một hài tử thích thú một món đồ chơi nào đó giống nhau. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thế nhưng, mục đích Hạ Nhất Minh tu luyện Hóa Cốt Thuật cũng không phải để chơi đùa, mà chính vì gia tăng nội kình của chính mình, qua đó đột phá tới thập tầng nội kình. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, nội kình trong cơ thể Hạ Nhất Minh bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Tốc độ lưu chuyển của nội kình lúc này cũng không nhanh, trong lúc lưu chuyển lại mang theo một loại ngưng trọng như núi, quyết tâm tiến lên phía trước, chưa tới Ô Giang còn chưa quay đầu, một chút tính khí bướng bỉnh không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc.

Ở trong kinh mạch xem qua, cũng không phải giống như Hỏa hệ công pháp Liệt Hỏa Công, mà là công pháp Hạ Nhất Minh từ khi lên năm tuổi đã tiếp xúc là Kim hệ công pháp Hỗn Nguyên Kình.

Đây là công pháp đầu tiên hắn tu luyện, hôm nay đánh sâu vào thập tầng nội kình cũng là loại công pháp này.

Chậm rãi vận chuyển, nội kình hùng hậu tại lằn ranh thập tầng bị giữ lại.

Nội kình cũng không có tiếp tục đánh sâu vào, cũng không tiêu biến đi mà cứ như vậy từng chút bị ngăn chặn tại điểm này.

Bức tường ngăn cách thập tầng giống như một con đập lớn, đem tất cả nội kình bên trong toàn bộ ngăn chặn bên trong hồ chứa. Vô luận là trong hồ nước sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, chỉ cần không vượt qua con đập này, vậy tuyệt đối sẽ không tràn ra một chút nào.

Con đập này chính là bức tường cản trở, mà nội kình là nước chảy.

Một người tu luyện nội kình là lúc thân thể hắn giống như việc tạo ra lũ lụt, bên trong nước không ngừng súc tích góp tăng nhanh.

Đem nội kình đạt đến đỉnh điểm, đem nước trong hồ tích tụ đến cực hạn có thể dung nạp của hồ chứa, cũng chính là lúc đánh sau vào con đập này.

Khi đạt tới tình trạng ấy, các tu luyện giả vô luận thể nào tu luyện, nội kình trong cơ thể không có khả năng tăng lên.

Nếu muốn làm nội kình trong cơ thể tích tụ càng nhiều, vậy phải nghĩ ra biện pháp làm cho nước trong hồ phá tan con đập, như thế mới tiến sâu vào trong thế giới rộng lớn hơn.

Đây là đột phá bình cảnh, chính là quá trình thành công tiến giai.

Đạo lý này mặc dù ai cũng biết, nhưng muốn làm nước phá tan đập, lại vừa không cho nước đem toàn bộ con đập làm sụp đổ, đây là trong khó khăn càng thêm khó khăn.

Tu luyện giả nếu gặp bình cảnh cản trở, hoặc là bế quan khổ tu, hoặc là dạo chơi khắp nơi, tìm cơ duyên mà đột phá khốn cảnh này.

Nhưng mà người có thể tìm được cơ duyên hơn nữa đột phá thuận lợi bình cảnh này, cũng là trong muời người không có nổi một.

Nếu là những tầng đầu tiên, như vậy hoàn toàn đơn giản hơn một chút, chỉ là đột phá bình cảnh thập giai đây thực sự là khó như lên trời.

Phóng mắt nhìn cả Thái Thương huyện, đạt thập tầng nội kình bất quá cũng chỉ có hai người thôi. Mà ngay cả bọn mã tặc hoành hành và tất cả người trong Thái Xung huyện tu vi đạt thập tầng nội kình cũng không vượt quá mười người.

Bởi vậy có thể thấy được, muốn phá vỡ một cửa ải này, đến tột cùng là khó khăn ra sao.

Thế nhưng tất cả mọi việc này trên người Hạ Nhất Minh hoàn toàn không thành vấn đề gì.

Thể chất hắn cực kỳ đặc biệt, cho dù đạt tới bình cảnh, chỉ cần tu luyện một loại công pháp mới, coi như là công pháp rác rưởi nhất trên thế giới cũng có thể làm nội kình của hắn vậy mà tăng thêm một chút.

Mà một chút nội kình này, đủ để một cọng rơm biến thành lạc đà.

Đúng là như vậy, một chút nội kình này đủ để hồ chứa nước tạo thành lũ lụt, có lực lượng phá vỡ con đập này.

Với số lượng rất nhỏ mà tiến xa ngàn dặm.

Hạ Nhất Minh hơn người khác bằng một chút nội kình này, chỉ một chút đó đã tạo nên tên tuổi thiên tài của hắn.

Giờ phút này, khi hắn đem tất cả nội kình tập trung tại ranh giới thập tầng, cuối cùng ranh giới thập tầng không chịu nổi áp lực cực lớn, ầm ầm phá vỡ.

Nội kình to lớn chảy vào trong kinh mạch mới, giống như rồng ra biển lớn, toàn thân dâng lên một cảm giác cực kỳ tuyệt vời, niềm vui tràn trề nói không nên lời.

Đệ thập tầng, cuối cùng hắn đã đạt tới, đối với tu luyện giả mà nói để đạt cảnh giới cao như thế này là điều khó có thể thực hiện.

Dưới ánh mặt trời, sắc thái núi rừng có nhiều cấp độ cơ hồ không thể phân biệt được, có màu xanh thẫm, xanh biếc, có màu xanh nhạt, có màu vàng rực, cũng có màu đỏ rực như ngọn lửa.

Ở một nơi nào đó bên trong phiến rừng già, Hạ Nhất Minh lấy hơi quát một tiếng, song quyền lập tức triển khai, cả người giống như tảng đá vũ động tại chỗ. Theo động tác của hắn, không khí quanh người không ngừng truyền đến âm xé gió thang vang dội “ ba, ba”, phảng phất như tiếng nổ không ngừng vang động lòng người.

Các động vật vùng lân cận sau khi nghe được tiếng vang khủng bố này, đều hướng phía xa bỏ chạy, đối với tên sát tinh hàng tháng đến đây diễn luyện vũ kỹ, chúng nó đều e sợ chạy không kịp.

Cổn Thạch Quyền chỉ là một chiến kỹ công pháp bình thường, đệ thập tầng quyền thuật này cũng đã đạt tới chiến kỹ đỉnh cao rồi, khi Hạ Nhất Minh thi triển ra, không khí xung quanh người hắn phảng phất như biến thành một khối đá lớn, mỗi tấc vuông đều theo ý niệm trong đầu hắn mà chuyển động.

Người tu luyện Cổn Thạch Quyền cũng không ít, nhưng có thể đem bộ quyền tu luyện tới trạng thái này, tuyệt đối là hiếm có, trong vạn người không có nổi một.

Một lát sau, Cổn Thạch Quyền trong tay Hạ Nhất Minh đột nhiên biến đổi, tuy rằng vẫn là quyền pháp trong Cổn Thạch Quyền công pháp, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn rồi.

Trên người hắn loại sức mạnh không gì có thể phá được, không có gì có thể so sánh cùng đột nhiên biến đổi, một cái Kim hệ quyền pháp vậy mà cũng có thể được hắn đánh ra một loại vị đạo có chút âm nhu như có như không.

Lại một lúc lâu sau, song quyền hắn đánh ra đột nhiên biến đổi, trên tay hắn thời khắc này tuyệt đối xuất ra chính là Miên Chưởng chính tông. Một đôi chưởng thủ bay lượn đầy trời, còn có một cảm giác như chúng điên cuồng che kín bầu trời. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Có lẽ vì vừa tấn giai thập tầng đỉnh cao, Hạ Nhất Minh hưng phất ngẩng đầu, con mắt hắn mơ hồ tỏa sáng, nội kình trong cơ thể lại được hắn chuyển đổi, lòng bàn tay hắn đỏ lên, nhiệt độ không khí xung quanh cũng cao thêm một chút, Thủy hệ Miên Chưởng ở trên tay hắn vậy mà hơi mở rộng ra như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ rộng lớn.

Sử dụng Hỏa hệ nội kình phối hợp cùng Thủy hệ công pháp, trong Hạ gia trang, đây có lẽ là sáng kiến độc nhất vô nhị.

Chỉ chốc lát qua, quyền pháp Hạ Nhất Minh biến đổi, hắn không hề giới hạn quyền thuật trên một chiến kỹ công pháp nào, hắn hoàn toàn buông lỏng, quyền chưởng trong tay không ngừng biến hóa, ngay cả bản thân hắn cũng không biết sau một khắc đó sẽ thi triển chiêu thức gì.

Hạ Nhất Minh giờ phút này đã bắt đầu đem Miên Chưởng chậm rãi dung nhập vào trong Cổn Thạch Quyền.

Nếu để cho đám người Hạ Vũ Đức thấy được cảnh này, khẳng định là không tin được vào hai mắt của mình.

Cùng sử dụng song hệ cũng không phải không có, nhưng song hệ nội kình cùng chiến kỹ công pháp trong lúc hoán đổi lại có thêm trở ngại vô cùng lớn, cho dù là tu luyện giả đã chìm vào tu luyện hơn mười năm, cũng không dám tùy tiện đang cùng người giao đấu mà chuyển qua sử dụng công pháp khác.

Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh cơ bản là không để ý, hai bộ công pháp bất đồng trên tay hắn tạo ra thành tựu xuất sắc, trong lúc tự nhiên chuyển đổi phảng phất như không có một chút khe hở.

Nếu có người đem hai loại chiến kỹ này tu luyện thời gian hơn mười năm, hơn nữa bản thân là Kim, Thủy đồng tu, như vậy trong lúc giao đấu cũng có thể hoán đổi như ý. Nhưng muốn đạt tới trình độ không chê vào đâu được như Hạ Nhất Minh trước mắt, phảng phất như chỉ là thi triển một bộ công pháp đích thực thì khó có khả năng làm được.

Đồng thời, trong cơ thể Hạ Nhất Minh, nội kình vận chuyển cũng không cố định, Kim hệ Hỗn Nguyên Kình, Thủy hệ Ba Văn Công, Hỏa hệ Liệt Hỏa Công luân phiên vận chuyển tại kinh mạch trong cơ thể hắn.

Nội kình vận chuyển cùng chiến kỹ sử dụng vốn là hai loại khái niệm bất đồng.

Chiến kỹ công pháp trải qua thời gian khắc khổ cố gắng, ngay cả vốn là công pháp bất đồng cũng có thể đồng thời sử dụng, mặc dù uy lực chưa hẳn đã lớn hơn bao nhiêu so với thi triển một công pháp, nhưng ít nhất bất luận kẻ nào cũng có thể thử nghiệm.

Nhưng là muốn bên trong cơ thể đồng thời vận chuyển hệ nội kình bất đồng, khó khăn này hơn xa người bình thường có thể tưởng tượng được.

Có lẽ những công pháp trong truyền thuyết cho phép làm được điều này, nhưng tuyệt đối không phải một tu luyện giả có độ tuổi như Hạ Nhất Minh có thể làm được.

Tuy vậy nhưng giờ phút này Hạ Nhất Minh đã làm được rồi, ba loại công pháp luân phiên vận chuyển trong cơ thể hắn, cũng không phát sinh chuyện gì rối rắm cùng bế tắc, kinh mạch hắn phảng phất như đường ống có thể dung nạp mọi thứ, bất luận trong ống là nước, là dầu hay khí thiên nhiên, cũng không để lộ ra một chút nào gọi là nhầm lẫn cả. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tới lúc này, Hạ Nhất Minh thật ra cũng hiểu rõ chút ít, đây là quan hệ đặc thù bởi thể chất hắn, mới có thể tạo thành tình trạng khó có thể tưởng tượng ra này.

Bỗng nhiên, Hạ Nhất Minh thu song quyền lại, thân thể đứng vững tại chỗ, phảng phất như lão tăng nhập định, không hề nhúc nhích.

Ngay lúc vừa rồi, khi trong cơ thể Hạ Nhất Minh ba loại nội kình thuộc tính bất đồng vận chuyển, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác, nếu còn tiếp tục diễn luyện thì sẽ dẫn tới lúc như khi cùng linh thú Kim Quan Mãng đánh một trận, ba loại nội kình đồng thời bạo phát, đem toàn bộ lực lượng trong cơ thể xuất ra hết như vậy sẽ lại xảy ra tình huống đó.

Từ sau lần đó, Hạ Nhất Minh thử nghiệm nhiều lần, thế nhưng loại tình huống này như hoa trong gương, như trăng trong nước, không thể nào nắm bắt.

Nhưng mà lúc này gặp lại cảm giác đó hắn đột nhiên ngừng lại, không dám tiếp tục diễn luyện.

Cũng không phải hắn không khát khao nắm giữ một đao kinh diễm uy thế ngập trời kia, mà là giờ phút này bản thân hắn ở trong hoàn cảnh không bình thường. Trong một mảng rừng rậm, không có một người thận cận, nếu hắn thực sự bộc phát một đao sấm sét, như vậy nội kình của hắn sẽ tiêu hao gần như không còn, bản thân vì thế mà có khả năng sẽ hôn mê.

Nếu là vào lúc đó một đầu mãnh thú hay cái gì đó đem hắn ăn, vậy mới là cực kỳ oan uổng.

Lúc này đây, vô luận thế nào Hạ Nhất Minh cũng không cam lòng, hắn như trước thu quyền mà đứng, đem sự phấn kích trong lòng đè nén xuống.

Từ từ, tâm tình hắn cũng bình tĩnh trở lại, thở ra thật dài, tâm niệm của hắn nhanh chuyển động lại.

Lúc tu vi còn ở cửu tầng nội kình, vô luận Hạ Nhất Minh tu luyện thế nào, cũng không có loại cảm giác này. Nhưng khi ba đại nội kình chủ tu công pháp tấn giai tới thập tầng cảnh giới, hắn điên cuồng tu luyện chiến kỹ, hơn nữa đem ba loại nội kình công pháp luân phiên vận chuyển lại cảm giác có khả năng cùng cơ hội làm được một kích toàn lực kia.

Đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một việc vui mừng, hắn tin tưởng chỉ cần tiếp tục nghiên cứu thêm, nhất định sẽ có thể thăm dò bí ẩn trong đó, hơn nữa còn vững vàng nắm giữ trong tay.

Nghiêm túc suy nghĩ lại tình hình ban nãy, Hạ Nhất Minh đột nhiên hiểu được, hắn nhớ rõ trình tự vận chuyển nội kình vừa rồi, Hỗn Nguyên Kình sau đó là Ba Văn Công, tiếp sau đó là Liệt Hỏa Công.

Khi nội kình của hắn chuyển hết từ Ba Văn Công sang Liệt Hỏa Công, cùng với lúc chuyển từ Liệt Hỏa Công sang Hỗn Nguyên Kình cũng không bộc lộ loại cảm giác này. Nhưng khi nội kình của hắn chuyển từ Hỗn Nguyên Kình sang Ba Văn Công cái loại cảm giác này tự nhiên sinh ra, hơn nữa còn dần đần mãnh liệt lên. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hỗn Nguyên Kình là Kim hệ công pháp, Ba Văn Công là Thủy hệ công pháp, trong Ngũ hành công pháp, Kim có thể sinh Thủy,…

Ánh mắt của Hạ Nhất Minh bỗng nhiên sáng ngời, cái này mặc dù là suy đoán chưa hẳn đã chính xác, nhưng hắn cũng không ngần ngại thử nghiệm.

Muốn thử nghiệm hết sức đơn giản, chỉ cần chọn lựa một môn Mộc hệ công pháp cùng một môn Thổ hệ nội kình chủ tu công pháp, hơn nữa đem luyện đến cảnh giới thập tầng, có thể kiểm chứng suy đoán của hắn có chính xác hay không rồi.

Thân thể hắn như cánh chim bỗng bay lên, điểm nhẹ vài cái trên đại thụ, tức khắc hướng về phía dưới chân núi lao xuống.

Nhưng khi tới thôn làng dưới chân núi, tâm tình Hạ Nhất Minh lại bình tĩnh trở lại.

Bởi vì thể chất hắn đặc thù, cho nên chỉ cần một môn nội kình chủ tu công pháp đạt đến thập tầng, như vậy ngay cả tu luyện công pháp chủ tu bất đồng, cũng có thể tấn giai thập tầng.

Cho nên tu luyện tới thập tầng Thổ hệ và Mộc hệ công pháp, loại này với người khác là chuyện khó như lên trời, đối với hắn chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Nhưng mà tu vi hắn đã đạt đến tình trạng này rồi, tầm mắt đã không phải như trước đây có thể sánh bằng.

Trong mắt hặn những nội kình công pháp thông thường đã mất đi hẫn dẫn, chỉ có loại nội kình công pháp Liệt Hỏa Công như của Từ gia mới làm hắn coi là mục tiêu theo đuổi.

Khi nghĩ tới Từ gia, hắn lập tức nghĩ tới buổi tối đi chúc thọ Trình gia ngày đó, càng nghĩ tới ước hẹn nửa năm của kẻ say rượu cũng gã hắc y nhân.

Có thể cùng nội kình công pháp Liệt Hỏa công đánh đồng, tại Từ gia cũng chỉ có thể là Khô Mộc Công mà thôi.

Tên giả say rượu sao chép một bí tịch quý, hoàn toàn có thể khẳng định rõ ràng, tuyệt đối là Khô Mộc Công.

Không hiểu sao, ý niệm trong đầu Hạ Nhất Minh tức khắc nghĩ tới bản bí tịch kia, hắn tựa như đi vào ngõ cụt, không còn suy nghĩ về một cái Mộc hệ công pháp nào khác.

Bất quá điều này cũng không thể trách hắn, sau khi thử qua tốc độ cùng uy lực của Liệt Hỏa Công, Hạ Nhất Minh đã rõ ràng, công pháp Hỏa hệ đỉnh giai này hơn xa so với Hỗn Nguyên Kình cùng Ba Văn Công.

Giống như một người sau khi quen ăn sơn hào hải vị, đột nhiên bắt hắn đi ăn rau cải, đậu hũ, trên cơ bản có rất ít người có thể chịu được.

Tròng mắt Hạ Nhất Minh hơi đảo, trong lòng suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể đem bản bí tịch từ Từ gia trộm ra.

Nếu nội kình của hắn chưa đạt đến thập tầng đỉnh cao, như vậy còn không dám có ý niệm này trong đầu. Dù sao Khô Mộc Công cũng là một trong Từ gia hai đại kỳ công pháp, muốn đi Từ gia trộm lấy bản bí tịch này, không thể nghi ngờ chính là đoạt mồi trên miệng hổ, tuyệt đối lành ít dữ nhiều.

Nhưng mà giờ phút này tu vi nội kình của Hạ Nhất Minh đã tấn giai thập tầng đỉnh cao, hơn nữa còn nắm giữ hỗn hợp chiến kỹ công pháp uy lực, còn có Khai Sơn Tam Thập Lục Thức chính là vương bài tối hậu, khó tránh hắn động tâm rồi.

Chính vì kẻ tài cao gan cũng lớn, đem bản thân mình đạt tới sức mạnh cực lớn, dũng khí cũng theo đó gia tăng, trước kia không dám nghĩ tới chuyện này, lúc này cũng đã bắt đầu nghĩ đến rồi.

Trong lòng trăm ngàn suy tính, bước chân liên tiếp, rốt cuộc hắn đã tới phòng của chính mình. Song sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, tại trong phòng mình vậy mà có một người.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua người ở bên trong phòng, Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:

- Gia gia, sao người lại tới?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro