[Phong Lôi](4)Sau khi ngủ với hoàng tử, Lôi Mộng Sát ôm bụng chạy rồi~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

OOC NẶNG

LÔI MỘNG SÁT KHÔNG CÓ VỢ CON

______________________________

Bầu trời hơi sáng, sương sớm ở Nhạn Đãng sơn vẫn chưa tan. Đi trong núi giống như đi vào mê cung. Cuối cùng, sau mười tám ngã rẽ ngoằn ngoèo cũng tìm được lối vào Tù Long.

Thực sự giống như một chiếc rìu từ trên trời giáng xuống chẻ đôi ngọn núi. Khe hở hẹp đến mức chỉ có ba người có thể đi cạnh nhau. Nhìn thấy địa hình dễ phòng thủ và khó tấn công như vậy, Tiêu Nhược Phong không khỏi thở dài, Quan Chấn Thiên-trại chủ của Tù Long đã chọn một địa điểm rất tốt, điều này khiến hắn hiểu tại sao Tù Long trại đã tồn tại mấy chục năm mà không bị phá hủy.

Tiêu Nhược Phong đi dọc đường, lặng lẽ để lại dấu vết, lúc này hắn bình tĩnh bước vào bên trong. Nếu không có chuyện gì xảy ra, Đặng Nguyên đã dẫn quân tiến vào núi.

Thôi Tương thấy Tiêu Nhược Phong dễ bị lừa nên đã nói rất nhiều về tình hình hiện tại của An Cảnh Dao trên đường đi. Mặc dù phần lớn đều là dối trá nhưng Tiêu Nhược Phong vẫn rút ra được một số thông tin hữu ích.

Ví dụ như kết cấu của Tù Long và vị trí chung của những nữ tử bị bắt và Phượng Hoàng thân.

Sau khi vượt qua được cái đường đi chật hẹp kia, Tiêu Nhược Phong không thể chịu đựng được nữa, rút con dao trong tay lạnh lùng mà kề lên cổ của Thôi Tương, buộc tên đó phải dẫn đường đến nơi giam giữ các nữ tử và Phượng Hoàng thân.

Thôi Tương, đã sớm biết rằng võ công của Tiêu Nhược Phong không hề yếu nên không chống cự nhưng cũng không sợ hãi. Hắn bình tĩnh ra hiệu bằng tay, ngay lập tức, hàng trăm tên cướp cầm đao từ trong bụi cây xung quanh lao ra, bao vây hai người.

Ngay lập tức tên Thôi Tương đó liền lộ rõ ​​bộ mặt thật của mình: "Hôm nay chính là ngày chết của ngươi."

"Vậy sao, nhưng ta lại không nghĩ như vậy." Tiêu Nhược Phong liếc nhìn hơn một trăm tên cướp, vẫn là bình tĩnh đến đáng sợ.

"Ta đếm đến mười, nếu các ngươi rút lui, ta sẽ tha mạng cho các ngươi. Nếu không rút lui, đừng trách ta tàn nhẫn." Tiêu Nhược Phong lạnh lùng cảnh cáo.

Hắn luôn vạch sẵn kế hoạch cho hành động và sẽ không bao giờ giết hết người nếu có thể tha cho một mạng sống. Vì vậy, hắn ở trong giang hồ ngoài biệt danh mọi người ở Tắc Hạ học đường hay gọi là tiểu tiên sinh, còn có biệt danh là Tâm Phật Tay Sắt (tuy tâm anh hiền nma anh không ngại giết người :)) )

Tuy nhiên, bọn cướp không biết người trước mặt chính là Tiêu Nhược Phong, bọn họ chỉ nghĩ rằng hắn là một tên công tử bình thường xuất thân từ một gia đình giàu có, nói những lời lớn tiếng.

"Hahahahaha, hắn lại còn nói sẽ tha cho chúng ta kìa!"

"Không tự lượng sức!"

Một tràng cười có chút khinh bỉ vang vọng.

"Nếu đã như vậy thì đừng trách ta." Tiêu Nhược Phong dùng lực ấn mạng thanh kiếm vào cổ Thôi Tương, tay còn lại liền đánh ra một luồng nội lược, một chưởng chí mạng.

Tất cả những tên cướp ra tay đều bị thương nặng hoặc chết trong tích tắc.

Lúc này, Tiêu Nhược Phong thậm chí còn chưa sử dụng toàn lực.

Thôi Tương sắc mặt lập tức trắng bệch như tuyết: "Đây...đây cùng với những điều đã nói không giống. Hai tên khốn Lương Côn và Chu Hòa đó thực sự muốn hại chết lão tử."

Thanh kiếm trong tay Tiêu Nhược Phong khẽ cử động, cổ Thôi Tương lập tức vấy máu: "Hai người này là phục vụ kiêm chủ quán của quán trọ Vạn Hồng?"

Thôi Tương, một người tên thổ phỉ cao và mập, lúc này lại khóc như một đứa trẻ: "Ngoài hắn ta còn có ai nữa? Hai tên khốn nạn này dám tung tin thất thiệt, trại chủ nhất định sẽ không tha cho bọn họ."

Trại chủ của Tù Long luôn là một tồn tại thần bí, ngay cả Bách Hiểu Đường cũng không biết là nam hay nữ

Tiêu Nhược Phong nói: "Ngươi gặp được trại chủ sao"

Thôi Tương nói: "Ta chưa nhìn thấy, chỉ nghe thấy tiếng nói."

Tiêu Nhược Phong vội vàng hỏi: "Là nam hay nữ?"

Thôi Tương khó xử: "Chắc là nam?"

Lời này vừa nói ra, đám sơn tặc xung quanh lập tức dùng ánh mắt hung ác nhìn Thôi Tương.

Tên dẫn đầu chỉ kiếm vào Thôi Tương: "Sao ngươi dám phản bội đại nhân"

Thôi Tương không nói nên lời: "Lão tử sắp chết rồi, không quan tâm đến cái gì gọi là trại chủ. Tại sao một đám thổ phỉ lại thật sự coi mình là anh hùng hảo hán? Anh hùng hảo hán không buôn người, càng không cướp người."

"Hơn nữa, ngươi thật sự cho rằng nếu như triều đình tới, trại chủ sẽ cùng chúng ta sống chết, mấy năm nay hắn đều không lộ diện, chỉ là để lại cho mình một lối thoát mà thôi."

Thôi Tương mắng bọn cướp, điều này tiết lộ điều chúng lo lắng nhất.

Mấy chục tên cướp nhìn nhau, nhất thời không biết có nên tiếp tục chiến đấu với Tiêu Nhược Phong hay không.

Tiêu Nhược Phong nhân cơ hội tóm lấy Thôi Tương, nhảy lên, trong nháy mắt đi sâu vào rừng.

Người đứng đầu chửi rủa, thúc giục: "Các ngươi đứng yên làm gì? Mau phát cảnh báo, bằng không chúng ta sẽ bị trại chủ giết chết trước khi quân triều đình lên đến đây."

Bọn thổ phỉ đã hoảng hốt đến mức lao đến nhiều điểm cảnh báo khác nhau và rung chuông báo động.

Chuông báo động vang khắp núi, vang khắp núi rừng.

Tiêu Nhược Phong nghe được động tĩnh, bước nhanh về phía ngục tối phía sau núi.

Thôi Tương biết rằng mình không thể thoát khỏi Tiêu Nhược Phong bằng võ công của mình, vì vậy hắn ta đã hợp tác rất tốt, thậm chí còn nói cho Tiêu Nhược Phong biết có bao nhiêu lính canh ở núi sau.

Còn ân cần khuyên Tiêu Nhược Phong: "Ta khuyên ngươi đừng đi. Ngục tối không chỉ giam người mà còn trộm tiền, lương thực và thảo dược. Có ít nhất cả nghìn lính canh, nhưng chỉ có hai chúng ta không thể vào được".

Tiêu Nhược Phong nói: "Ngươi cứ dẫn đường đi, khi đường đã tới, ta sẽ để ngươi đi. Nếu ngươi dẫn sai đường, hôm nay năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi."

Thôi Tương không dám nói nữa, thành thật dẫn đường.

Ngọn núi phía sau kỳ thực cũng không xa lắm, chỉ cần một nén hương là tới nơi.

Chuông báo động vừa vang lên, số lượng lính canh trong ngục tối lại tăng gấp đôi.

Tiêu Nhược Phong cùng Thôi Tương trốn ở trong bụi cỏ quan sát một lúc, xác định số lượng thị vệ không tăng thêm nữa mới dám thò đầu ra.

Lúc này trời đã sáng, gió núi đã thổi bay rất nhiều sương mù buổi sáng.

Tiêu Nhược Phong đưa tay thử xem hướng gió thổi, sau đó nhặt một ít cỏ khô cùng gỗ mục, chất mấy chục đống củi, sau đó lấy ra mấy viên phích lịch tử cho nổ một phát.

Hàng chục đống củi lập tức bốc lên khói dày đặc như những con rồng khổng lồ, khi gió đông thổi qua, tất cả đều bị cuốn vào lối vào ngục tối.

Trong vòng một nén nhang, gần như tất cả lính canh trong ngục tối đều chạy ra ngoài.

Tiêu Nhược Phong tóm lấy Thôi Tương, lợi dụng lúc hỗn loạn lẻn vào ngục tối.

Thôi Tương không thể thoát ra được, tức giận nói: "Cho dù vào ngục tối, ngươi cũng không thể cứu người."

Hắn ta đang nói sự thật. Có ít nhất hàng ngàn người canh giữ cửa ngục. Chưa kể đưa bất cứ ai ra ngoài, ngay cả bản thân họ cũng không thể nghĩ đến việc thoát ra.

Tiêu Nhược Phong thản nhiên nói: "Ai nói với ngươi ta nhất định phải ra ngoài?"

Trước khi Thôi Tương có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn, Tiêu Nhược Phong đã ném rất nhiều phích lịch tử về phía cửa hang động.

Một tiếng nổ lớn vang lên, những tảng đá ở cửa hang lần lượt rơi xuống, trong chốc lát chặn lối vào hang.

Thôi Tương bị tiếng nổ làm cho sửng sốt một lát, sau đó tức giận nói: "Ngươi, ngươi, ngươi cho nổ tung cửa hang, làm sao chúng ta có thể thoát ra được? Chúng ta sẽ bị khói dày đặc như vậy làm nghẹt chết."

Tiêu Nhược Phong lúc này không nói nên lời, hắn vô cùng nhớ nhung trí thông minh của Lôi Mộng Sát.

"Hầm ngục có lỗ thông hơi nên không thể nghẹt chết bất cứ ai. Bằng không, nếu lính canh trốn thoát, họ sẽ mang theo những người bị nhốt ra ngoài. Những người đó là đồ vật quan trọng của chúng."

Thôi Tương bị bóng tối của cái chết vây quanh, vẫn lo lắng: "Nhưng hang động bị chặn, làm sao chúng ta có thể trốn thoát?"

Tiêu Nhược Phong đi về phía sâu trong ngục tối, nói: "Ta đương nhiên là đang chờ người tới cứu."

Như lời mà Tiêu Nhược Phong nói, trong vòng một tách trà, bên ngoài nổ ra hỗn loạn, tiếng đánh nhau và tiếng khóc la vang vọng khắp núi.

Thôi Tương sửng sốt: "Ngươi mang theo người?"

Tiêu Nhược Phong tự nhiên nói: "Chắc là Đặng Nguyên tướng quân dẫn năm vạn quân Phá Phong tân công lên núi."

Hắn ta đã có thể triệu tập năm vạn quân Phá Phong!

Thôi Tương run rẩy chỉ vào Tiêu Nhược Phong: "Ngươi rốt cuộc... là ai?"

Tiêu Nhược Phong vừa định nói, liền nhìn thấy mấy chục tên cướp từ trong ngục tối còn chưa rời đi xuất hiện, hắn cười khổ nói: "Xem ra một trận đẫm máu là không thể tránh khỏi."

Hạo Khuyết kiếm đã ra khỏi vỏ, kiếm khí mạnh mẽ.

Thôi Tương nhận ra thanh kiếm, kinh hãi nói: "Ngươi, ngươi, ngươi chính là Cửu hoàng tử Tiêu Nhược Phong."

Lời này vừa nói ra, mấy chục tên cướp ở đối diện giống như người sắp chết bị dồn vào bờ vực.

Chỉ vì liều mạng giết chết Cửu hoàng tử mà số phận của họ chính là cái chết.

Nhưng nếu bọn họ không bị giết, những người bọn họ giết bao năm qua cũng đủ để bị xử tử

Trái phải đều là người chết, vì vậy việc hợp tác cùng với hoàng tử cũng không phải là một ý kiến ​​​​tồi.

Khi một người sắp chết, người đó sẽ bộc phát sức mạnh mạnh nhất trong cuộc đời mình.

Mặc dù không phải tất cả hàng chục người đều quyết tâm chiến đấu đến chết, nhưng chỉ một vài người trong số họ cũng đủ gây rắc rối cho Tiêu Nhược Phong.

Khi hai bên chuẩn bị nổ ra chiến tranh, quán trọ Vạn Hồng đã bị hơn ba trăm quan chức triều đình chặn lại.

Bộ Đầu Lâm chỉ muốn bắt Lôi Mộng Sát, nói rằng y chính là tên cướp đã bắt cóc An Cảnh Dao.

Nếu Lạc Hiên không chặn cửa, Lôi Mộng Sát đã lao ra ngoài, bắt tiểu nhị và chủ tiệm Chu, đồng thời công khai tra hỏi tung tích của An Cảnh Dao.

Nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt vì tức giận, Lạc Hiên không khỏi khuyên nhủ y: "Hiện tại tức giận cũng vô dụng. Những tên quan lại này rõ ràng là bọn cướp Tù Long ở ngoài thành cải trang thành."

Hàm ý là họ chỉ muốn làm những việc bẩn thỉu một cách chính trực và danh dự.

Nếu ngươi cạnh tranh với họ, ngươi sẽ thua!

Lôi Mộng Sát lúc này càng phát hiện mình càng lúc càng dễ tức giận, không khỏi nhìn xuống cái bụng căng phồng của mình, thầm nghĩ chỉ là hai miếng thịt chưa đầy năm tháng, sao có thể có biến đổi lớn như vậy chứ.

Y buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng lại phát hiện chân mình đã yếu không thể đứng vững, mắt lại bắt đầu tối sầm lại.

Lúc này Lôi Mộng Sát mới nhớ ra, từ tối qua đến trưa hôm nay hắn thậm chí còn chưa uống một giọt nước nào chứ đừng nói đến một bữa ăn.

Chỉ hi vọng hai miếng thịt trong bụng này có thể hiểu y một chút, đừng quậy quá, và sau đó y đã bị hai miếng thịt này hạ gục vì quá chúng cứ cựa quậy trong bụng y.

Lạc Hiên đã đánh với bọn họ hơn mười hiệp, và bộ quần áo trắng của Lạc Hiên cũng đã nhuộm đỏ máu.

May mắn thay, phần lớn máu nhuộm đỏ bộ quần áo trắng đỏ đều đến từ bọn cướp giả làm quan lại, bản thân cũng chỉ bị thương nhẹ.

Chỉ là võ công của hắn có tốt đến đâu cũng không thể chống đỡ được một trận chiến dai dẵn như vậy. Những tên này không vây bắt hắn mà sử dụng chiến thuật câu giờ, rõ ràng là muốn hạ gục hắn.

Lạc Hiên ngước nhìn mặt trời mờ ảo hỏi Lôi Mộng Sát: "Vị Tiêu công tử kia có phải là quên ngươi rồi không. Hắn ta lại vui vẻ quay về dẫn quân"

Lôi Mộng Sát sửng sốt một chút, vẻ mặt kỳ quái nhìn ra ngoài cửa, sau đó lại quay vào.

Lạc Hiên nhìn ra ý nghĩ trong đầu y: "Làm sao? Đứa trẻ trong bụng ngươi không phải của Tiêu Nhược Phong à"

Lôi Mộng Sát cười hai tiếng, hỏi: "Ngươi nói xem, hoàng tử Tiêu thị lúc tức giận có đánh người hay không?"

___________________________________

sắp tới có hơi ngược ;)) bé Lôi sinh 3 lận chớ k phải sinh 2 nma có chút sự cố tới đó tụi bây sẽ biết:)))

ẻm có dấu hiệu trầm cảm luôn =)))

t đọc mà t sảng hồn 

ngủ mai đi khai giảng ;))) t làm biếng đi quá tr mà bị ép

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro