[Phong Lôi] Thái An Đế nói muốn có cháu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo OOC

Tiêu Nhược Phong cùng Lôi Mộng Sát đã thành thân

LÔI MỘNG SÁT K CÓ VỢ CON, CHỈ LÀ TRUYỆN, KHÔNG TOXIC

Hoàn cảnh ở đây là k có cuộc hôn nhân giữa Tiêu Nhược Cẩn và Dịch Văn Quân!!!!

CHỈ LÀ TRUYỆNNNNN ĐỪNG TOXIC

T CẢNH CÁO TRƯỚC R MÀ DÔ KIU LÔI NHỊ CÓ VỢ CON RỒI MÀ NÀY NỌ T CHỬI NHE 😇

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả nên làm ơn đừng mang đi đâu hết 😇🙏🙏

Nguồn: lofter

https://guo9489184.lofter.com/post/73de04bf_2bc712a6b

____________________________

Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát thành thân đã hơn một năm, Lôi Mộng Sát ngày nào cũng gặp rắc rối ở Lang Gia phủ , Phong Phong của y mỗi ngày đều có công văn cần xử lý, nhưng y lại xem không hiểu những công văn đó 

Buổi trưa ngày hôm đó, Lôi Mộng Sát đang ngồi trong tiểu viện, trên bàn bày mấy đĩa đồ ăn nhẹ và một bình trà, nhưng lại không biết phải làm gì, chỉ có thể ngồi trên ghế ngơ ngác, đến khi Phong Phong của y đến rồi vẫn không chú ý 

Tiêu Nhược Phong nhìn thấy Vương Phi của mình dùng tay chống cằm, nhìn về phía trước.Hắn mỉm cười trìu mến, ngồi bên cạnh y trêu chọc: "Ai dô, không biết Vương Phi đang nghĩ gì vậy? Đang nghĩ đến ta sao?"

Lôi Mộng Sát nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức phản ứng lại, nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy, Phong Phong thối, ngươi tại sao không tiếp tục chôn mình trong đống công văn kia đi? Cũng biết đến mình có một Vương Phi sao." Sau khi kết hôn Tiêu Nhược Phong trước mặt hắn càng ngày càng vô liêm sỉ, cái gì cũng có thể nói, Lôi Mộng Sát nghĩ thầm: mau trả lão thất cũ đây cho ta.

Lôi Mộng Sát sắc mặt dần dần hồng, tuy rằng bọn họ đã kết hôn hơn một năm, song phương rất ít khi gặp mặt, nhưng vì tránh cho Tiêu Nhược Phong nhìn thấy trêu chọc y, Lôi Mộng Sát đứng lên đi về phía trước thẳng vào trong phòng.

Tiêu Nhược Phong nghe xong cũng không khó chịu, hắn nhìn bóng lưng Lôi Mộng Sát. Ánh mắt trìu mến, khóe miệng nhếch lên nói: "Công văn không quan trọng bằng ngươi. Ngày mai là sinh thần của phụ hoàng, phụ hoàng ta nói đã lâu không nhìn thấy ngươi nên muốn ta dẫn ngươi vào cung gặp người." 

"Vậy tại sao mấy ngày trước ngươi không nói cho ta biết, ngươi ngay cả quà sinh thần cũng không có chuẩn bị?" Lôi Mộng Sát có chút làm nũng phàn nàn với Tiêu Nhược Phong.

Tiêu Nhược Phong tựa hồ đã đoán được từ lâu, hắn cũng đứng dậy đi đến phía sau Lôi Mộng Sát, hắn đưa tay ôm lấy nam nhân nhỏ bé trước mặt từ phía sau, tựa cằm lên vai Lôi Mộng Sát, nghiêng đầu nói: "Sớm biết ngươi sẽ như thế này, ta đã chuẩn bị hết rồi. Cứ yên tâm."

Hơi thở nóng hổi phả vào cổ Lôi Mộng Sát, khiến y vô thức run lên. Cảm nhận được hơi thở của Tiêu Nhược Phong hướng về phía mặt mình, bao quanh mình, Tiêu Nhược Phong thậm chí còn cố ý vùi đầu vào cổ Lôi Mộng Sát.

"Được rồi Phong Phong, nhột quá..." Lôi Mộng Sát đưa tay sờ đầu Tiêu Nhược Phong .

Nhưng Tiêu Nhược Phong ôm Lôi Mộng Sát chặt hơn, xoa xoa cổ Lôi Mộng Sát như một chú cún nhỏ, nhỏ giọng nói: "Đừng cử động, để ta ôm ngươi một lát." Lôi Mộng Sát nghe xong liền thôi giãy dụa, để yên cho hắn ôm.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát cùng lên xe, đi vào hoàng cung, tuy đây không phải lần đầu tiên Lôi Mộng Sát tổ chức sinh thần cho Thái An đế, nhưng đây là lần đầu tin mà hắn tổ chức sinh thần cho Thái An đế dưới danh nghĩa ông ấy là phụ thân của y.

Chưa kể là tiệc sinh thần của hoàng đế, từ các hoàng tử đến quan văn đều có mặt, ngày này là ngày bận rộn nhất trong toàn cung.

Theo quy tắc, Lôi Mộng Sát nên cùng Tiêu Nhược Phong đi gặp Thái An Đế, nhưng Lôi Mộng Sát lại không muốn đi, bởi vì hắn cùng Tiêu Nhược Phong mỗi lần đi gặp cha hắn, đều là nói những chuyện mà y nghe đều không hiểu. Thời gian trôi qua, dù y không đi, Tiêu Nhược Phong vẫn sẽ trôn trọng y.

Buổi tối, bữa tiệc bắt đầu

Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát ngồi ở vị trí đầu tiên bên cạnh hoàng vị, nhìn cảnh náo nhiệt, Thái An đế đứng dậy, tất cả các quan văn và quân sự bên dưới cũng đứng dậy. Nhìn cái này chắc là có chuyện muốn nói.

Quả nhiên, Thái An đế nói: “Hôm nay là tiệc sinh thần của trẫm. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian để tham dự sinh thần của trẫm.”

"Bệ hạ, người đang nói gì vậy? Vốn do sự lãnh đạo của người nên Bắc Ly mới có hòa bình như hôm nay."

Thái An Đế cười tươi, vuốt thẳng bộ râu ngắn rồi nói tiếp: “Chà, mong muốn thiên hạ thái bình của trẫm ở đời này đã thành hiện thực. Nhìn những đứa con của trẫm trưởng thành có chí hướng và có gia đình hạnh phúc nhưng ta vẫn có một mong ước. Trẫm mong điều đó có thể được thành hiện thực càng sớm càng tốt thông qua bữa sinh thần này”.

Nói xong lời này, phái dưới mấy vị hoàng tử đều bất an, có loại dự cảm không lành.

Thái An Đế nhìn quanh các hoàng tử phía dưới, nói: "Ta muốn có cháu để bế.”

Những lời này vừa nói ra, Lôi Mộng Sát ở bên cạnh Tiêu Nhược Phong tỏ ra không thể tin được, thầm nói "tiêu rồi"

Thanh Vương là người đầu tiên bước ra nói: “Phụ hoàng, con chưa gặp được người con thích, e rằng…”

Thái An Đế xua tay nói: “Trẫm biết điều đó, cho nên trẫm trông cậy vào Lão Tam và Lão Cửu có cháu.”

Lôi Mộng Sát sửng sốt, nhưng không có ai nhìn thấy, chỉ có Tiêu Nhược Phong nhìn thấy người bên cạnh xoay người, bàn tay to lớn đặt lên bàn tay nhỏ nhắn của Lôi Mộng Sát, nhẹ nhàng vỗ nhẹ, tỏ vẻ ngươi cứ yên tâm, có ta.

Tiêu Nhược Phong một mình tiến lên trước, hành lễ một cái rồi nói: "Phụ thân, mấy ngày nay Mộng Sát tâm tình không khỏe, có lẽ chuyện này sau này phải gác lại, con chỉ có thể đặt hy vọng vào ca ca."

Tiêu Nhược Cẩn: em trai tốt...

Lôi Mộng Sát ánh mắt sáng lên khi nghe Tiêu Nhược Phong nói, y thật sự cảm thấy mình không cưới nhầm người.

Cuối cùng, Hoàng đế Thái An xua tay yêu cầu Tiêu Nhược Phong chăm sóc Lôi Mộng Sát thật tốt, để ông ôm cháu trai càng sớm càng tốt. Sau đó Thái An đế nói chuyện với một số người bạn cũ đã lâu không gặp, ngày sinh thần cứ như vậy mà kết thúc

Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát cũng không quyết định ở lại hoàng cung qua đêm mà trở về Lang Gia phủ.

Lôi Mộng Sát dọc đường ngồi trên xe ngựa, dựa vào Tiêu Nhược Phong, hôm này ở trong cung, y cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thà tham dự tiệc sinh thần với tư cách là một thống lĩnh quân đội giáp bạc, sẽ không như vậy. Nhiều nghi thức rườm rà. Chỉ là dọc đường Tiêu Nhược Phong rất im lặng, không biết hắn đang suy nghĩ

Vừa trở lại phủ, Lôi Mộng Sát đang chuẩn bị ngủ. Vừa ngồi xuống ghế, y liền cảm thấy xung quanh đảo lộn. Khi định hình lại thì y đã nằm trên giường, Tiêu Nhược Phong ôm chặt lấy y. Lôi Mộng Sát có thể cảm nhận rõ hơi thở của Tiêu Nhược Phong.

"Phong...Phong Phong, làm gì thế?" y ngập ngừng hỏi với một linh cảm không lành.

"Mộng Sát, hôm nay ở sinh thần, ngươi đã nghe thấy rồi phải không? Phụ thân ta nói muốn có cháu trai."

Đến mức này, Lôi Mộng Sát sao có thể còn không biết Tiêu Nhược Phong có ý gì, nhưng hôm nay y thật sự rất mệt mỏi, huống chi, trong loại chuyện này, Tiêu Nhược Phong chưa bao giờ ôn hòa tao nhã như người ngoài nghĩ...

"Phong Phong, hôm nay hơi muộn, hay là...không...không làm nha?"

"Điều đó là không thể. Nếu phụ hoàng muốn, vậy chúng ta phải nghe theo lời của phụ hoàng." Nói xong, Tiêu Nhược Phong đã bắt đầu cởi bỏ quần áo của y.

Nghe được Tiêu Nhược Phong nghiêm túc cự tuyệt y như vậy, Lôi Mộng Sát biết mình không thể trốn thoát, mặc dù Tiêu Nhược Phong trong mọi việc đều dựa vào y, nhưng trong chuyện này ngoại trừ y, hắn vẫn luôn là người duy nhất nghe lời.  

Đêm mất ngủ

____________________
T chỉ mới học tới hsk4 thôi nên có dịch sai sót chỗ nào bây nhớ bình luận nhe

T dịch theo cảm nhận của t là dễ hỉu rồi :)) bây hỉu hay k thì t k biết nữa có gì k hỉu bình luận t giải thích cho

Dịch đoạn cuối mặc dù k có cái đó nma hint t cháy quần luôn bây ơi😇💦

Chắc t phải tự viết riêng 1 cháp ấy quá 👽

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro