|R18 - Bách Diệp| (1) Đánh Dấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Lý Đông Quân x Diệp Đỉnh Chi

Bách Lý Đông Quân tín tức tố: hương Rượu nồng

Diệp Đỉnh Chi tín tức tố: hương hoa Linh Lan

*Alpha = Càn Nguyên
Beta = Trung Dung
Omega = Khôn Trạch

Xưng hô:
Bách Lý Đông Quân: Y
Diệp Đỉnh Chi: Hắn

====================

Bách Lý Đông Quân chính là Càn Nguyên, vừa chào đời đã có võ mạch trời sinh, mười tám tuổi đã hơn người, nhưng do nội lực bị áp chế nên vẫn chưa trải qua thời kỳ mẫn cảm nào. Chính vì điều này mà ngay cả y cũng gần như quên mất rằng Càn Nguyên còn có một thời kỳ mẫn cảm.

Diệp Đỉnh Chi là Khôn Trạch, hắn đã luyện tập võ thuật từ khi còn nhỏ và cũng có võ mạch trời sinh. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới rằng mình sẽ trở thành Khôn Trạch, vì điều này, hắn càng khắc nghiệt với bản thân hơn, hắn luôn tự mình vượt qua nó. Lượng thuốc tiêu thụ còn nhiều hơn của một đứa trẻ mười tuổi có thể sử dụng được. Cơ thể Khôn Trạch của hắn so với nhiều Càn Nguyên khác thì đều không bằng, tới mức gần như không ai biết được hắn là Khôn Trạch.

.

.

.

Dòng thời gian - Kỳ thi sơ khảo học đường sắp kết thúc

......

Khi Bách Lý Đông Quân nghe Diệp Đỉnh Chi kể về những chuyến đi của mình, điều đó không khỏi làm y nhớ đến người huynh đệ hồi thuở nhỏ, Diệp Vân, Vân ca ca.

Uống xong ly rượu, y nhìn sang Diệp Đỉnh Chi ngồi ở bên cạnh: "Ngươi thật sự rất giống một người huynh đệ thuở nhỏ của ta. Nếu hắn còn sống, hắn cũng sẽ tiêu sái tự tại như ngươi."

Trong lòng Diệp Đỉnh Chi bất giác run lên, hắn nhìn người trước mặt mình, ngàn lời nghẹn ngào bị kẹt lại trong cổ họng, hắn siết chặt tay đang cầm ly rượu, không nói thêm gì nữa.

......

Một bàn đầy người cùng nhau say sưa ăn uống.

Diệp Đỉnh Chi phóng khoáng nâng chân lên, ngay sau đó nói: "Đã nhận xét xong rượu, cũng đã ăn thịt của ta rồi, vậy thì mời Liễu Nguyệt công tử cũng nhận xét đôi lời đi."

Liễu Nguyệt dưới lớp gạc khẽ mỉm cười: "Bài sơ khảo của học đường đã hết thời gian. Bách Lý Đông Quân, Diệp Đỉnh Chi... đỗ sơ khảo."

Nghe xong, Bách Lý Đông Quân cùng Diệp Đỉnh Chi nhìn nhau mỉm cười.

Sau khi đi ra khỏi sòng bạc, Bách Lý Đông Quân nắm lấy cánh tay của Diệp Đỉnh Chi, chỉ vào quán rượu gần đó: "Chúng ta đi uống rượu ăn mừng nhé? Vừa hay cho ngươi nếm thử rượu ta ủ."

Diệp Đỉnh Chi vui vẻ đồng ý: "Đi thôi! Rượu ngươi ủ mà không uống, thì thật đáng tiếc."

Bách Lý Đông Quân nghe vậy liền vòng tay qua móc cổ Diệp Đỉnh Chi cùng nhau đi tới quán rượu.

Đến quán rượu, Bách Lý Đông Quân trực tiếp mang tới mười vò rượu đặc sản của mình, tự cầm lên một vò rồi bắt đầu uống.

Sau đó Diệp Đỉnh Chi cũng cầm một vò lên, cụng với Bách Lý Đông Quân và nói: "Được rồi, uống thôi!"- Vừa nói xong hắn liền bắt đầu uống một cách mạnh dạn.

Bách Lý Đông Quân gần như bất chấp tất cả, có thể uống bao nhiêu tùy thích, chỉ một mình y đã uống tới tận tám chín bình, nhưng Diệp Đỉnh Chi dù có vui vẻ đến mấy thì cũng không thể uống say tới chết với cơ thể Khôn Trạch của mình, hắn hoàn toàn không biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn trở nên say xỉn.

Thấy người này đã có chút say, Diệp Đỉnh Chi đành phải ngăn cản lại, nắm lấy cánh tay đang nâng vò rượu của y: "Bách Lý Đông Quân, đừng uống nữa, uống nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe."

Bách Lý Đông Quân say sưa cười: "Ta có thể say sao? Chỉ chút rượu này mà đòi làm cho ta say sao? Ngươi xem thường ai?"

Diệp Đỉnh Chi hết cách đành phải đứng dậy giật lấy vò rượu trong tay Bách Lý Đông Quân, nhấc y lên và đi ra ngoài, hắn nói: "Ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về."

Bách Lý Đông Quân do dự một lúc, cũng không nói ra tên địa điểm, Diệp Đỉnh Chi bất đắc dĩ mỉm cười nói: "Sao ngươi vẫn cứ ngốc nghếch như trước..."- Hắn quay lại quán rượu, nhanh chóng trả tiền rồi yêu cầu một phòng ngủ tốt, sau đó nhấc người bên cạnh đi lên phòng ngủ.

Ngồi xuống bên cạnh giường, hắn cởi giày ra cho người nọ, đắp chăn cho Bách Lý Đông Quân. Không lâu sau, người đang say rượu đột ngột kéo hắn lại gần và bắt đầu lẩm bẩm. - "Nóng, nóng quá..."- ánh mắt của Diệp Đỉnh Chi trở nên u ám

Diệp Đỉnh Chi vừa muốn bước tới hỏi thăm, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị luồng hương đột ngột từ người trên giường đè xuống, khiến hai chân trở nên mềm nhũn.

Tín tức tố cũng bắt đầu tràn ra không thể kiểm soát, và những cơn táo nhiệt bùng phát từ sâu bên trong cơ thể đang nói rõ với hắn rằng hắn sắp bị một Càn Nguyên nào đó ép vào thời kỳ mẫn cảm.

Diệp Đỉnh Chi chưa bao giờ nghĩ tới, Bách Lý Đông Quân kỳ thực chính là Càn Nguyên.

Hắn biết mình không thể ở lại đây lâu được nữa, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn chỉ có thể phớt lờ tiếng rên rỉ của người nằm trên giường, ép mình đứng dậy, nhưng sau đó lại nặng nề ngã xuống nền đất.

Hắn không quan tâm nhiều đến vậy, nhanh chóng đè nén cơn nóng trong người, cố gắng bò về phía cửa, không ngừng tự nhủ trong lòng chỉ cần ra ngoài, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, mọi thứ sẽ ổn thôi.

Trong phòng nồng nặc mùi rượu khiến Diệp Đỉnh Chi không khỏi cảm thấy choáng váng. Cuối cùng, hắn vừa chạm được vào cửa, vừa nhìn thấy tia hy vọng đã liền bị Bách Lý Đông Quân kéo lại ôm vào lòng, hoàn toàn bị y làm cho chấn động.

Áp lưng vào thân trước, tín tức tố của Khôn Trạch là một niềm an ủi lớn lao đối với Càn Nguyên đang trong thời kỳ mẫn cảm. Bách Lý Đông Quân vô thức vòng tay ôm lấy eo người nọ, áp mặt vào cổ Diệp Đỉnh Chi, thở hổn hển nói: "Ừm, ngươi thơm quá, cơ thể của ngươi thật sự rất mát mẻ, thoải mái..."

Lúc này Diệp Đỉnh Chi cũng không có thời gian để ý nhiều như vậy, liền dùng nội lực đẩy người phía sau ra, vội vàng đứng lên đi mở cửa, lại đột nhiên bị đè xuống đất.

Bách Lý Đông Quân hiện giờ đang là người mất trí, chỉ cảm thấy tức giận trước hành vi của người này lập tức cắn mạnh vào vai hắn.

"A!"- Diệp Đỉnh Chi kêu lên đau đớn, vươn tay tát vào mặt Bách Lý Đông Quân, giận dữ hét lên: "Bách Lý Đông Quân! Nhìn rõ xem ta là ai! Ngươi điên rồi à!"

Bách Lý Đông Quân hoàn toàn tức giận, y túm lấy cổ áo của Diệp Đỉnh Chi, đi về phía giường rồi lập tức ném Diệp Đỉnh Chi xuống giường.

Y không để ý đến sự từ chối vô ích của Diệp Đỉnh Chi, trực tiếp cởi quần của Diệp Đỉnh Chi và mở đôi chân đang khép chặt của hắn.

"Không, không, Bách Lý Đông Quân, ngươi không thể làm như vậy... A a!!"- Diệp Đỉnh Chi ngửa đầu hét lên, nước mắt sinh lý không tự chủ mà chảy xuống, cảm giác bị xuyên qua trực tiếp thật sự rất khó chịu.

Diệp Đỉnh Chi thở hổn hển, cố gắng xoa dịu cơn đau nhức nhối dưới cơ thể, nhưng Bách Lý Đông Quân vừa bước vào đã bắt đầu tùy ý xông vào trong người hắn.

"A!... Bách Lý, dừng lại... đau quá!..."- Diệp Đỉnh Chi không ngừng dùng tay đẩy người đang đè trên người mình ra, nhưng hắn chẳng những không nhận được sự thương hại từ Bách Lý Đông Quân mà thậm chí còn quá đáng hơn.

Diệp Đỉnh Chi một lần nữa ghét thân phận Khôn Trạch của mình, nó đã cản trở hắn quá nhiều, thậm chí còn khiến hắn và Bách Lý Đông Quân trở thành như bây giờ.

Diệp Đỉnh Chi không ngừng đè nén tiếng rên rỉ đau đớn, trong miệng dần biến thành tiếng rên rỉ nghẹn ngào, làm tình không thấy khoái cảm thì sẽ trở thành cực hình của chính mình.

Ngược lại, thành ruột được bôi trơn bằng chất dịch nhớp nháp của cơ thể và máu bắt đầu chảy ra từ vết rách, Bách Lý Đông Quân đắm chìm trong khoái cảm của một người.

Bách Lý Đông Quân cúi người xuống, khắp nơi trên người Diệp Đỉnh Chi đều lưu lại vài dấu vết mờ ám. Y tiến đến gần khuôn mặt của Diệp Đỉnh Chi, đang định hôn hắn, nhưng lại liền bị đẩy mặt đi sang chỗ khác.

Bách Lý Đông Quân kích động nắm lấy cằm Diệp Đỉnh Chi, ép người này nhìn mình, tùy tiện hôn hắn, cạy hàm răng đang khép chặt của người đó, rồi chiếm thành trong miệng người đó.

Diệp Đỉnh Chi mở to mắt, đặt tay lên vai của Bách Lý Đông Quân cố gắng dùng sức đẩy, nhưng trong mắt Bách Lý Đông Quân, sự phản kháng này giống như một vết xước không đáng kể.

Diệp Đỉnh Chi nhìn Bách Lý Đông Quân phi lý mà dừng lại sự phản kháng vô nghĩa của mình, cam chịu nhắm mắt lại, đành phải chịu đựng nụ hôn như cắn xé từ người đó.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hắn cùng Bách Lý Đông Quân sẽ đi đến nước này, hắn cũng không rõ bản thân đối với Bách Lý Đông Quân là cảm giác như thế nào. Hắn càng không chắc chắn rằng Bách Lý Đông Quân khi tỉnh lại sẽ có thái độ như thế nào... Tất cả hậu quả đều khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Diệp Đỉnh Chi nhìn người đang làm càn trên người mình, đưa tay vuốt ve gò má của Bách Lý Đông Quân, vẻ mặt trở nên khó đoán.

Bách Lý Đông Quân nhìn chàng trai mặc áo đỏ, cảm thấy hắn vô cùng xinh đẹp, sự đụng chạm chủ động của chàng trai này khiến y không khỏi cảm thấy hưng phấn. Lúc buông ra, y bất giác thở dài: "Thật đẹp...."

Nghe vậy, trong mắt Diệp Đỉnh Chi lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn vừa mở miệng định nói điều gì đó, Bách Lý Đông Quân đã liền xông tới hắn: "Ngươi thật là... A!... nhẹ nhàng, nhẹ nhàng!..."

Không biết Bách Lý Đông Quân có phải bị thứ gì kích thích hay không, nhưng y vẫn không ngừng đào sâu vào, bắt đầu đâm miếng thịt mềm vừa được đưa vào, dùng sức cắt một cái lỗ. Đang định tiếp tục, y liền cảm nhận được sự kiên quyết cự tuyệt của người bên dưới.

"Không! Hừ... Bách Lý, đừng vào... Làm ơn... a..."- Diệp Đỉnh Chi hoảng sợ đẩy người ở trên thân mình ra, đôi chân vốn đã run rẩy của hắn bắt đầu vung vẩy theo.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy khó chịu, y dùng sức ấn hai chân Diệp Đỉnh Chi vào hai bên người mình, bắt đầu đánh vào bên trong khe hở nhỏ.

Thân thể Diệp Đỉnh Chi không khỏi run lên vì đau, bụng dưới đau nhức, miệng há hốc không nói được lời nào, ngay cả việc hô hấp thôi cũng thấy đau đớn.

Cuối cùng, nỗ lực của Bách Lý Đông Quân đã được đền đáp, hắn bị đánh thẳng vào sâu trong hốc.

"A! Đau quá! ! ..."- Tấm trải giường mà Diệp Đỉnh Chi đang cầm trong tay bị hắn trực tiếp xé nát, nước mắt không ngừng tuôn ra như nước vỡ đập.

Bách Lý Đông Quân vùi đầu vào hõm cổ Diệp Đỉnh Chi, y đương nhiên không nhìn ra được Khôn Trạch hiện giờ đang đau khổ như nào, lúc này nhiệt độ bên trong hang cao hơn nhiều so với bên ngoài, khiến cho Bách Lý Đông Quân không nhịn được mà thả nút thắt bên trong.

Cảm nhận được người bên dưới không còn phản kháng nữa, y vô tình cắn vào tuyến sau gáy của Diệp Đỉnh Chi, lại vô thức cắn sâu hơn.

Cơ thể khập khiễng của Diệp Đỉnh Chi căng lên ngay lúc các tuyến của hắn bị cắn, ngay sau đó hắn liền rơi xuống một dòng nước mắt trong suốt.

Mùi rượu nồng và mùi hoa Linh Lan cùng hoà quyện vào nhau ở trong phòng, cuối cùng kết hợp tạo nên một mùi hương lôi cuốn đến bất ngờ.

......

Hai người trằn trọc suốt một đêm

Mùi hương của Bách Lý Đông Quân dần dần nhạt đi, nhờ sự trợ giúp của rượu, y đã thành công bất tỉnh. Những thứ chôn vùi trong cơ thể Diệp Đỉnh Chi cũng đã dừng lại.

Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại nhìn khuôn mặt thân thuộc với mình, trong lòng không khỏi chứa nhiều tâm tư.

Bình tĩnh lại một lúc, hắn đẩy Bách Lý Đông Quân sang một bên, khó khăn ngồi dậy, hắn lập tức cau mày khi nhìn thấy trên giường là một bãi chiến trường cùng với vài vết máu còn đọng lại.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ một lát, hắn bám vào mép giường để đứng dậy, kéo lê cơ thể đau nhức và kiệt sức của mình nhặt chiếc quần lót dưới sàn lên và mặc vào.

Hắn bắt đầu dọn dẹp lại đống bừa bộn của đêm qua, thay ga trải giường, lau người cho Bách Lý Đông Quân, dọn dẹp mọi thứ để không bị coi là hiện trường vụ án.

Sau khi thu dọn xong mọi việc, Diệp Đỉnh Chi mệt mỏi ngồi nghiêng trên ghế, hắn nằm xuống một lúc lâu mới đứng dậy đi đến bên giường nhìn Bách Lý Đông Quân đang ngủ say trong lòng.

Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh giường, đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú của người nọ. Hồi lâu sau mới lộ ra một nụ cười, nhỏ giọng nói với người đang ngủ say: "Nếu nhớ được thì phải chịu trách nhiệm với ta. Còn nếu không nhớ... thì cứ coi như không có chuyện gì xảy ra..."

Hắn nhìn một lúc rồi đứng dậy rời đi.

......

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro