|Bách Diệp| (2) Đánh Dấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Lý Đông Quân x Diệp Đỉnh Chi

Xưng hô:
Bách Lý Đông Quân: Y
Diệp Đỉnh Chi: Hắn

=========================

Ngày thứ hai

Bách Lý Đông Quân nằm dang rộng hai tay hai chân trên giường, dường như đang có một giấc mộng nào đó rất ngọt ngào, ngủ say đến nỗi tiểu nhị phải đi lên phòng để đánh thức: "Công tử, đã đến giờ dậy rồi."

Nghe đã đến giờ, Bách Lý Đông Quân ngơ ngác bật dậy.

"Cái gì! Đã đến giờ rồi!"- Y vội vàng vàng sắp xếp lại quần áo.

"À, đúng rồi, vị huynh đệ đi cùng ta đâu?"

"Ta không biết vị công tử này, sáng nay ta cũng không thấy người đó, có lẽ vị ấy đã rời đi từ rất lâu rồi."- Tiểu nhị vừa dọn dẹp vừa nói.

Bách Lý Đông Quân đau đầu ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn, tự vỗ vỗ vào đầu mình, từ lúc Diệp Đỉnh Chi đỡ y lên lầu thì mọi ký ức về đêm qua đã hoàn toàn vỡ vụn, nhưng sau đó y tựa hồ đã nhìn thấy mấy cảnh mỹ nhân thì phải. Chẳng lẽ là... Y tự mơ thấy?

Y bất giác có chút đỏ mặt: "Này! Bách Lý Đông Quân, ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi cư nhiên nằm mơ ra loại chuyện như vậy... Cùng lắm, ngươi nhìn qua cũng chỉ rất tuấn tú."

Mặc dù khung cảnh lúc đó mờ mịt nhưng nhìn từ đường nét thì cô ấy chắc chắn là một mỹ nhân, nghĩ đến vấn đề này y bắt đầu tự cười khúc khích.

Sau khi phản ứng lại, y lại thấy xấu hổ, lắc đầu vài cái rồi đứng dậy đi xuống lầu: "Diệp Đỉnh Chi tại sao lại để ta ở đây một mình nhỉ? Thật bất công, tìm được hắn ta sẽ tính sổ sau, hừ!"

Bước ra khỏi quán rượu, nhìn trái nhìn phải...

Xem ra Diệp Đỉnh Chi chưa từng nói cho mình biết hắn sống ở đâu...

Sau đó có tiếng khóc
......

Bách Lý Đông Quân đi dọc theo Thiên Thất mấy lần, đều không nhìn thấy ai, đành phải tìm một nơi để nghỉ ngơi.

"Tiểu nhị, mang cho ta một chai rượu vang!"

"Được rồi!"

Đợi đồ ăn và rượu được bưng lên, Bách Lý Đông Quân nhấp một ngụm, hơi cau mày nói: "Ừm, thật sự không ngon bằng rượu ta ủ."- Y bắt đầu chuyển sang các món ăn, nhưng khi vừa bỏ vào miệng lại cảm thấy chán nản.

"Diệp Đỉnh Chi! Ngươi đang ở đâu? Ta thật sự đã rất vất vả khi đi tìm kiếm ngươi..."

Ăn xong, y đặt tiền lên bàn, đứng dậy chuẩn bị đi về nhà, vô tình nhìn thấy chiếc váy đỏ quen thuộc ở trên đường, y lập tức chạy tới nắm lấy cánh tay của người đó từ phía sau.

Diệp Đỉnh Chi vô thức tát người này một cái, hắn chợt giật mình khi nhìn thấy người đó là Bách Lý Đông Quân.

"Này, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi thật độc ác."- Bách Lý Đông Quân chạm vào chỗ vừa bị đánh, oán hận nói.

Diệp Đỉnh Chi mở miệng trước, sau đó nói: "Ngươi không sao chứ? Thực sự xin lỗi, ta không biết đó là ngươi."

Bách Lý Đông Quân lại đi về phía trước. -"Không sao đâu, nhưng mà sao đêm qua ngươi lại bỏ ta một mình rồi rời đi mất? Thật quá bất công."

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Đỉnh Chi trở nên tái xanh, toàn thân cứng đờ, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: "Ngươi... Đêm qua ngủ ngon không?"

Bách Lý Đông Quân xua tay.

"Tốt lắm, nhưng ta thấy cái giường hơi khác thì phải."

Đột nhiên, y ghé vào tai Diệp Đỉnh Chi nói nhỏ.

"Này, ta lén nói cho ngươi biết, tối hôm qua ta đã mơ thấy một mỹ nhân, tuy không nhìn rõ mặt nàng, nhưng nhìn dáng vẻ thôi cũng có thể biết nàng ấy là một mỹ nhân. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một giấc mơ như vậy."

Nói xong y cười một cách ngốc nghếch.

Sắc mặt Diệp Đỉnh Chi có chút run rẩy, hắn nắm chặt nắm đấm lùi về phía sau mấy bước.

Quả nhiên là đã quên mất... Diệp Đỉnh Chi, ngươi đang mong đợi điều gì chứ?

Sau đó hắn bình tĩnh lại một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình, mỉm cười nói: "Thật sự, trong lòng ngươi chỉ có mỹ nhân mà thôi..."

Bách Lý Đông Quân trừng mắt nhìn Diệp Đỉnh Chi.

"Ngươi nói cái gì? Ta là người rất nghiêm túc đấy, đi, ta dẫn ngươi đi chơi."- Nói xong, y vòng tay qua cổ Diệp Đỉnh Chi.

"Xì...."

Bách Lý Đông Quân nhìn Diệp Đỉnh Chi đang cau mày đau đớn, lập tức sửng sốt, vội vàng bỏ tay ra nói: "Ngươi sao vậy? Có bị thương gì không? Để ta xem thử."- Y đặt tay lên quần áo của Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi vội vàng nắm lấy bàn tay đang mò mẫm của Bách Lý Đông Quân. -"Không, chỉ là... chỉ là bị cứng cổ thôi, không phải vấn đề gì lớn."

Bách Lý Đông Quân nhìn Diệp Đỉnh Chi bằng ánh mắt kiên định, nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

"Thật sự...."

"Được rồi, ngươi cũng phải chú ý sức khỏe của mình, đừng để xảy ra chuyện gì."

Nói xong, y lại gần Diệp Đỉnh Chi, ngửi ngửi.

"Hôm nay ngươi có đi hút hương không? Sao trên người ngươi lại có mùi thơm, nó khá sảng khoái."

Diệp Đỉnh Chi nghe vậy liền sửng sốt, nhanh chóng đẩy Bách Lý Đông Quân ra: "Có lẽ, có lẽ là mùi thuốc, cổ của ta bị cứng nên cần phải bôi thuốc."

Bách Lý Đông Quân nhìn ra vẻ hiểu biết.

Không cho Bách Lý Đông Quân có cơ hội nói tiếp, Diệp Đỉnh Chi đã vội vàng đi về phía trước. -"Đi thôi, không phải ngươi nói chúng ta sẽ đi chơi sao? Sao ngươi còn không mau đi theo ta?"

Bách Lý Đông Quân phải chạy mấy bước mới đuổi kịp.

"Này, đừng đi nhanh như vậy, cổ của ngươi đang bị cứng đấy, tốt nhất vẫn nên đi chậm lại."- Y đi lại vỗ vỗ lưng Diệp Đỉnh Chi, chẳng qua là trùng hợp đánh vào eo của hắn mà thôi.

"Xì..."- Diệp Đỉnh không kịp phòng bị, lại phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Bách Lý Đông Quân bị dọa đến hai tay giơ hết lên không trung: "Thắt lưng của ngươi..."

Diệp Đỉnh Chi vội vàng ngắt lời y: "Đừng chạm vào ta, tay của ngươi sao lại khỏe như vậy? Tay mạnh như vậy, người bình thường có khả năng bị ngươi làm thương đó."

Bách Lý Đông Quân ngượng ngùng cười nói: "Ta không nghĩ tới tay của mình sẽ mạnh như vậy, xin lỗi, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn."

Diệp Đỉnh Chi bất đắc dĩ liếc nhìn Bách Lý Đông Quân, tiếp tục đi về phía trước, để lại Bách Lý Đông Quân một mình đứng nguyên tại chỗ, hỗn loạn trong gió.

Nhìn đôi tay của mình, y thấp giọng nói: "Tay của ta khỏe như vậy sao? Thật kỳ quái..."

Y ngước lên và thấy người nọ đã bước đi.

"Này! Đợi ta với, đừng đi nhanh như thế."

Y lại nhanh chóng đuổi theo, sánh bước cùng Diệp Đỉnh Chi.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro