|R18 - Bách Diệp| Lọ Thuốc Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Lý Đông Quân x Diệp Đỉnh Chi

Xưng hô:
Bách Lý Đông Quân: Y
Diệp Đỉnh Chi: Hắn

=========================

Lần đầu chúng ta gặp nhau ở rừng kiếm.

Bách Lý Đông Quân uống một ngụm rượu mạnh và nhìn thiếu niên mặc áo đỏ trên võ đài, y đặc biệt ngưỡng mộ vẻ ngoài tuấn tú của hắn, so với việc cầm kiếm, y dường như muốn làm quen với "người bạn" này hơn.

Và Diệp Đỉnh Chi cũng mỉm cười sau khi biết được tên của người này.

Chỉ là tình cảm không thể nói ra của Bách Lý Đông Quân đã bị cữu cữu mình cắt đứt. Tuy nhiên, sau đó y nghe được từ cữu cữu mình rằng y có vẻ phù phiếm khi lên tiếng ở tình trạng say rượu trong rừng kiếm.

........Thật thì y cũng không muốn làm việc đó...Đây không phải đều là vì y không thể nhịn được sao?

Trong kỳ thi sơ khảo ở học đường.

Có lẽ là định mệnh mà hai người gặp được lại nhau.

Bách Lý Đông Quân đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã xuống, may mắn được người khác đỡ lấy. Y ngẩng đầu nhìn... Ôi, đây có tính là vội vàng trao thân cho ta không?

A hèm, tất nhiên rồi, mình phải học cách dè dặt và bắt đầu bằng việc trở thành bạn bè.

Sau khi kết thân với Diệp Đỉnh Chi, Bách Lý Đông Quân phát hiện ra người này rất thích cười, nụ cười của hắn đặc biệt quyến rũ.

Cũng như bây giờ, trong kỳ thi đầu tiên ở học đường, y chỉ thấy cô nương đó trông quen quen mắt nên nhìn lại lần nữa.

Không ngờ, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên đến gần y và nói với giọng bực bội: "Sao ngươi nhìn ai cũng thấy quen vậy? Lần ở Kiếm Lâm, ngươi cũng thấy ta rất quen còn gì. Bớt dùng chiêu lôi kéo làm quen này đi."

Bách Lý Đông Quân quay đầu nhìn về phía Diệp Đỉnh Chi, phát hiện người này đang nhếch môi cười.

Bách Lý Đông Quân vô tình bị đôi môi của Diệp Đỉnh Chi hấp dẫn.

Nếu không phải trên sân khấu đột nhiên vang lên âm thanh ném xúc xắc của Doãn Lạc Hà, khiến Bách Lý Đông Quân phục hồi tinh thần, vội vàng quay đầu sang một bên, lấy cớ xem rượu ủ đã chuẩn bị xong chưa, e rằng y sẽ hôn Diệp Đỉnh Chi.

Ai ai cũng sẽ có vẻ rất bận rộn khi đang xấu hổ, câu này ở đây được Bách Lý Đông Quân thể hiện rất sinh động. Nhìn cái này, nhìn cái kia, nhưng nhất định không nhìn Diệp Đỉnh Chi.

Nhưng điều mà Bách Lý Đông Quân không ngờ tới chính là, Diệp Đỉnh Chi lại mỉm cười yêu kiều ở nơi y không nhìn thấy được.

Diệp Đỉnh Chi nâng cằm, dịu dàng nhìn Bách Lý Đông Quân, thấy y giả bộ bận rộn, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.

Vừa nhìn, Diệp Đỉnh Chi lẩm bẩm: "Tiểu tử ngốc này còn có thể che giấu cái gì? Vừa rồi sắp bị mình phát hiện, nhất là nhìn môi mình mà nuốt nước bọt, thật sự cho rằng Vân ca ca ta đây không thấy được ngươi sao? Này..."

Không ngờ, Diệp Đỉnh Chi, người có thể nhìn thấu mọi thứ, vẫn là một thiếu niên ngây thơ trong trắng, nghĩ đến đó, hắn thậm chí còn nhanh chóng ngoảnh mặt đi, quay đầu lại và bắt đầu chăm sóc thịt cừu của mình.

......

Trên đường đi, hai người đều có những bí mật riêng.

......

Trong kỳ thi chung khảo của học đường, vì một số lý do mà Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi tạm thời bị chia cắt.

Chỉ là số phận, Bách Lý Đông Quân ở Thanh Long Môn chờ Diệp Đỉnh Chi suốt ngày đêm vẫn không thấy người đó tới, nếu không phải y kiệt sức mà ngất đi, y đã đi tìm hắn từ lâu rồi.

Ở bên kia, Diệp Đỉnh Chi được Dịch Văn Quân cứu. Diệp Đỉnh Chi nhận ra Dịch Văn Quân, nhưng hắn không còn tình cảm như trước nữa và giờ hắn chỉ coi cô như một người bạn.

Khi nghe được tình hình hiện tại của cô, Diệp Đỉnh Chi chỉ cảm thấy tiếc thương cho cô. Nghe cô nói rằng cô chưa bao giờ ra bên ngoài, kinh nghiệm du lịch của hắn chẳng phải sẽ rất có ích sao?

Hai người ở cùng nhau một ngày, trò chuyện vui vẻ. Nhưng ngày hôm đó, trời đột nhiên thay đổi, rất nhanh bị bóng tối bao phủ, Diệp Đỉnh Chi biết sư phụ đang tìm mình, có thể sẽ gây rắc rối.

Ngay khi hắn chuẩn bị nói lời tạm biệt với Dịch Văn Quân, người vẫn đang khóc, đôi mắt hắn đột nhiên tối sầm và bị đánh bất tỉnh.

......

Một ngày nữa đã trôi qua

Vào ban đêm, Bách Lý Đông Quân đang lang thang trên đường vô tình nhìn thấy sự náo động trước bữa tiệc và một số người tụ tập xung quanh vì tò mò.

Mấy chữ sáng giá cố định Bách Lý Đông Quân tại chỗ.

"Diệp Đỉnh Chi, tên cũ... Diệp Vân"

Hóa ra Diệp Đỉnh Chi chính là Vân ca của y...

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của y, nhưng lúc này trong lòng y tràn ngập sự hưng phấn khó tả. Y không muốn lãng phí thêm thời gian nữa nên dùng khinh công bay thẳng về phía Cảnh Ngọc Vương.

Y sẽ đi tìm Vân ca của mình!

......

Cảnh Ngọc Vương

Diệp Đỉnh Chi chậm rãi tỉnh lại, vết thương trên cổ còn chưa giảm bớt, khi hắn đứng dậy đã nhìn thấy Dịch Văn Quân đang đứng ở cửa, đi đến bên cạnh nàng.

Diệp Đỉnh Chi chưa kịp nói, Dịch Văn Quân đã mở miệng hét lên: "Vân ca"

Diệp Đỉnh Chi sững sờ tại chỗ.

"Cô nương, làm sao cô biết..."

Dịch Văn Quân giao lệnh truy nã cho Diệp Đỉnh Chi, nhưng đổi lại thứ Dịch Văn Quân nhận được chỉ là sự im lặng.

"Ngươi vẫn không sẵn sàng thừa nhận điều đó cho đến bây giờ sao, Vân ca?"- Nói đến đây, Dịch Văn Quân sắp khóc, ôm Diệp Đỉnh Chi về phía trước, nhẹ nhàng thút thít.

Tay Diệp Đỉnh Chi lơ lửng hồi lâu không chạm vào lưng Dịch Văn Quân, một lúc mới nói: "Văn Quân, thực xin lỗi... ta phải rời đi."

Dịch Văn Quân khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi: "Tại sao!"

Diệp Đỉnh Chi đẩy cô ra. "Xin lỗi Văn Quân, triều đình đã ra lệnh truy nã ta. Nếu ta còn tiếp tục ở lại đây, muội sẽ bị liên lụy."

Sau khi nghe điều này, Dịch Văn Quân nói rằng cô không quan tâm và cố gắng cứu hắn, nhưng Diệp Đỉnh Chi rất bướng bỉnh và phải rời đi.

Dịch Văn Quân nghiến răng nghiến lợi, làm sao cô có thể bỏ cuộc? Đây chính là Vân ca mà cô đã chờ đợi bấy lâu nay. Cô kéo Diệp Đỉnh Chi ngồi vào bàn, đi ra ngoài lấy một vò rượu, rót cho mỗi người một ly.

"Được rồi, nếu nói nhiều cũng vô dụng, tối nay chúng ta say một đêm, coi như một bữa tiệc chia tay thôi, được không?"- Dịch Văn Quân đáng thương nhìn Diệp Đỉnh Chi, hy vọng hắn sẽ đồng ý yêu cầu cuối cùng của mình.

Diệp Đỉnh Chi sẽ không từ chối.

Nhìn Diệp Đỉnh Chi cầm ly rượu.

Dịch Văn Quân thầm cười trong lòng: Nếu ca uống nó, sau này nếu xảy ra chuyện gì, ca sẽ không rời xa ta nữa phải không?

Diệp Đỉnh Chi vừa đưa ly rượu lên miệng, hắn đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở ngoài phủ gọi tên mình.

"Diệp Đỉnh Chi! Ta đến tìm ngươi!"- Bách Lý Đông Quân đi trong sân thở hổn hển, vừa nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi trong nhà, y nhanh chóng chạy tới.

Diệp Đỉnh Chi đặt ly rượu xuống, vui vẻ đứng lên: "Bách Lý Đông Quân, sao ngươi lại tới đây?"

Bách Lý Đông Quân lúc này mệt mỏi thở dốc, nhìn thấy vò rượu trên bàn, trực tiếp cầm lên uống, vừa uống vừa nói: "Ta không thể đến đây?"- Y liếc nhìn Dịch Văn Quân, người đang choáng váng và hơi sợ hãi ở bên cạnh, rồi cười khẩy: "Sao vậy, ta quấy rầy hai người hồi tưởng chuyện xưa à?"

Bách Lý Đông Quân quay đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi, từng bước một tới gần.

"Diệp Đỉnh Chi, à không, ta nên gọi ngươi là... Vân ca ca, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"- Y đưa tay chạm vào thắt lưng Diệp Đỉnh Chi.

Nhìn hai cánh tay đặt trên thắt lưng của mình, Diệp Đỉnh Chi luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Dịch Văn Quân ở một bên rốt cuộc nhịn không được nữa tiến lên kéo Diệp Đỉnh Chi lại chỗ mình.

Dịch Văn Quân lúc này vừa sợ hãi vừa hoảng hốt nhìn Diệp Đỉnh Chi, giọng điệu đau khổ nói: "Vân ca."

Diệp Đỉnh Chi lựa chọn không để ý tới Dịch Văn Quân, cảm nhận được sức mạnh của bàn tay đang ôm lấy eo mình. Hắn luôn cảm thấy Bách Lý Đông Quân hiện tại đang ngập ngừng nói một cách khác thường.

"Đông Quân?"

Diệp Đỉnh Chi nói xong, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Bách Lý Đông Quân lập tức nở một nụ cười, quay đầu nhìn về phía Diệp Đỉnh Chi: "Vân ca, đi thôi."

Thấy phản ứng của người này bình thường, Diệp Đỉnh Chi mới bình tĩnh lại, mỉm cười: "Được"

Dịch Văn Quân lập tức giang tay ngăn cản hai người.

"Không được!"

Bách Lý Đông Quân nhìn thấy như vậy, lập tức lại nhíu mày, Diệp Đỉnh Chi vội vàng ôm lấy y, ôn hòa nói: "Đông Quân, Vân ca ca cùng ngươi đi."

Hai người đi về phía cửa, Dịch Văn Quân nắm lấy tay Diệp Đỉnh Chi, nhét một cái lọ nhỏ vào trong người Diệp Đỉnh Chi, nhỏ giọng nói: "Nhớ cho hắn uống thuốc giải say..."

Diệp Đỉnh Chi liếc nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, sau đó nhìn Dịch Văn Quân đỏ bừng mắt, không nói thêm gì nữa...

Vốn tưởng rằng chút rượu này đối với Bách Lý Đông Quân chẳng là gì cả...

Dọc đường, Diệp Đỉnh Chi nhận thấy khí tức của Bách Lý Đông Quân càng ngày càng thấp, cho rằng Bách Lý Đông Quân còn đang hờn dỗi mình, liền nịnh bợ liên tục gọi Đông Quân, bảo y đừng tức giận, vừa kéo tay áo của Bách Lý Đông Quân đã bị y đẩy ra.

Nhưng Bách Lý Đông Quân tựa hồ đã ngăn cản mình lại, đáp lại lời nói của Diệp Đỉnh Chi, chỉ có hai nắm đấm càng ngày càng siết chặt hơn.

Khi đến nơi ở của Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân trực tiếp kéo Diệp Đỉnh Chi vào phòng, vừa đóng cửa lại, Bách Lý Đông Quân đã ôm Diệp Đỉnh Chi thật chặt, như muốn dùng sức như vậy mà bóp chết hắn.

Diệp Đỉnh Chi bị bóp nghẹt đến không thở được, nhưng vẫn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve lưng Bách Lý Đông Quân, chậm rãi an ủi y: "Đừng sợ."

"Đỉnh Chi, Vân ca... Ta nhớ ca quá"

Hơi thở nóng hổi lan khắp cổ Diệp Đỉnh Chi, ngứa ngáy đến nỗi dái tai hắn bất giác đỏ bừng.

"Đông Quân, ta luôn ở đây"

Diệp Đỉnh Chi quay đầu tránh đi hơi thở nóng hổi của y phả vào cổ mình, nhưng ai ngờ Bách Lý Đông Quân lại trực tiếp hôn lên cổ Diệp Đỉnh Chi, mút và cắn?

Điều này làm cho Diệp Đỉnh Chi cứng đờ.

"Đông, Đông Quân?"- Hắn đưa tay đẩy người này ra.

Bách Lý Đông Quân buông Diệp Đỉnh Chi ra, nắm lấy bàn tay từ chối của Diệp Đỉnh Chi, áp lên mặt mình, đôi mắt phủ một lớp sương mờ mờ nhìn hắn: "Vân ca, ta nóng quá."

Diệp Đỉnh Chi bị nhiệt độ trên mặt người này làm giật mình, nhanh chóng đưa tay chạm vào làn da lộ ra ngoài của Bách Lý Đông Quân: "Sao vậy? Sao lại nóng thế?"

Tâm trí Bách Lý Đông Quân lúc này rất hỗn loạn, y chỉ dựa vào bản năng chạm vào người trước mặt, không để ý đến sự hoảng sợ của người đó, dùng môi chặn cái miệng đang lảm nhảm của hắn.

Môi và răng nương tựa vào nhau, triền miên phỉ trắc.

Diệp Đỉnh Chi đầu tiên là giật mình, sau đó nhắm mắt đáp lại. Vô tình, hai người đã tiến đến bên giường, Bách Lý Đông Quân đè lên Diệp Đỉnh Chi, hôn lên cổ Diệp Đỉnh Chi.

"Vân ca, ta thích ngươi, giúp ta một chút, cơ thể ta nóng quá, thật sự khó chịu."

Vật cứng dưới người vẫn đang gặm nhấm hắn không ngừng cọ xát vào người hắn, khiến người ta khó có thể bỏ qua, điều này cũng khiến Diệp Đỉnh Chi vô cùng xấu hổ.

Diệp Đỉnh Chi liếc nhìn lọ thuốc nhỏ trong tay: Thì ra đây là thuốc giải của thuốc kích dục...

Diệp Đỉnh Chi cười khẩy, túm lấy cổ áo sau lưng của người nọ và kéo y ra xa.

Hắn kéo nó lên cổ, bảo Bách Lý Đông Quân nhìn mình: "Đông Quân thích ta?"

Bách Lý Đông Quân há hốc miệng, cố gắng hiểu người phía dưới nói gì: "Ừm! Ta rất thích."

"Nó bắt đầu từ khi nào"

"Lần gặp ở rừng kiếm, ta đã rất thích"

"Ồ? Ngươi thích nó đến mức nào?"

"Ta rất thích ngươi, ta không muốn Dịch Văn Quân chạm vào ngươi, ta không thích nhìn thấy ngươi cười với người khác, ta muốn giấu ngươi đi, khiến ngươi chỉ thuộc về ta."

Đôi mắt của Bách Lý Đông Quân đỏ ửng, hơi thở nóng bừng, nhưng lại nói chuyện rất bình thường.

Nghe vậy, Diệp Đỉnh Chi không chút do dự ném bình thuốc xuống đất, phát ra âm thanh rõ ràng, nắm lấy đầu Bách Lý Đông Quân, chủ động hôn y: "Đông Quân, nếu muốn thì cứ làm đi... Ưm."

Môi lại được hôn, nhưng lần này lại đặc biệt mãnh liệt, như muốn xé nát người đó.

Có người cởi chiếc quần của hắn ra, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên run rẩy, vô thức dùng tay che lại, Bách Lý Đông Quân nắm lấy tay hắn đưa lên miệng hôn.

"Vân ca."

Bách Lý Đông Quân vẫn còn thở dốc, vùng quanh mắt đỏ ửng.

Diệp Đỉnh Chi nhíu mày cười hắc hắc, hắn cả đời đã rơi vào trong tay của tiểu tử ngốc nghếch này.

Hắn nắm lấy tay Bách Lý Đông Quân, bảo y đến gần mình hơn, giọng điệu nịnh nọt: "Mau bắt đầu đi, ngươi còn chờ gì nữa?"

Nghe vậy, phần thân dưới của Bách Lý Đông Quân bị kích thích đến đau nhức, hơi thở càng ngày càng nặng nề, nhưng y vẫn chống cự ý nghĩ xấu muốn đâm trực tiếp vào người.

Đầu tiên, y sử dụng các ngón tay của mình để hoạt động như cơ thể vật lý, bắt chước chuyển động ra vào của cơ thể.

Diệp Đỉnh Chi cảm giác được ngón tay ra vào trong cơ thể mình, hắn ngẩng đầu thở hổn hển, không khỏi nhìn về phía Bách Lý Đông Quân, hiển nhiên không nghĩ tới Bách Lý Đông Quân sẽ làm như vậy.

Rõ ràng kẻ ngốc đó đã chịu đựng đủ gian khổ rồi, nhưng y vẫn làm những việc này vì chính hắn.

"Không, đừng làm vậy, cứ tới đây đi."- Diệp Đỉnh Chi khó chịu ấn chân vào cánh tay bị ném ra của người nọ.

"Không được, đừng vội, nếu không về sau sẽ đau."- Bách Lý Đông Quân bất động, mặc dù trong lòng y đã vô cùng khó chịu.

Diệp Đỉnh Chi nắm lấy cánh tay Bách Lý Đông Quân, đột nhiên đổi tư thế, ngồi lên trên người Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân hiển nhiên là giật mình, trong lúc nhất thời hô hấp không ổn định.

Y kêu lên "Vân ca" với giọng khàn khàn.

Diệp Đỉnh Chi cúi người hôn Bách Lý Đông Quân, sau đó đưa tay ôm lấy bộ phận cương cứng nóng bỏng của người bên dưới.

"Ưm! Vân, Vân ca ca..."

Diệp Đỉnh Chi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bách Lý Đông Quân, cảm thấy đáng yêu nên cong môi cười.

Hắn cúi đầu liếc nhìn thứ trong tay, không khỏi nuốt nước bọt... Cái này, loại vật này thật sự có thể cho vào sao?... Quên đi, ta không quan tâm nhiều như vậy.

Đứng dậy quỳ trên giường rồi ngồi xuống đúng chỗ.

"Vân ca! Ca sẽ bị thương...ah!...Ha..."

Sự kích thích mãnh liệt khiến Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu thở dốc, bàn tay đặt trên đùi Diệp Đỉnh Chi từ từ siết chặt.

Diệp Đỉnh Chi nghe được tiếng rên rỉ của người nọ, lúc này cũng không có thời gian để ý tới, hắn đi được nửa đường, cảm thấy chân mình đã đến cực hạn, hắn nhìn thấy Bách Lý Đông Quân tựa hồ đang rất thoải mái, không làm gì cả và chỉ ngồi cho đến cuối.

Diệp Đỉnh Chi đau đến thở dốc, vách tường không ngừng co rút lại, hắn biết giờ phút này Bách Lý Đông Quân nhất định không được thoải mái, hắn nhất định phải lập tức ép mình thả lỏng cơ thể.

Bách Lý Đông Quân ngồi dậy, đẩy Diệp Đỉnh Chi xuống, thở hổn hển nhìn Diệp Đỉnh Chi đang im lặng.

"Vân ca, sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy? Xem ra nên dạy cho ngươi một bài học."

Bách Lý Đông Quân bắt đầu thăm dò đâm vào, quan sát biểu tình di chuyển của Diệp Đỉnh Chi, thấy hắn có vẻ không khó chịu, y biết hắn đã quen rồi, nên cũng không nhịn được nữa, bắt đầu di chuyển về các phương hướng khác nhau cùng lúc.

"A... ha... Sao lại đột ngột như vậy, ngươi nhẹ nhàng một chút..."

Diệp Đỉnh Chi bị choáng ngợp trước sự thay đổi đột ngột này, hắn không kịp kìm nén mà rên lên một tiếng, sau khi kịp phản ứng lại, hắn lập tức lấy tay che miệng lại.

Làm sao mình có thể phát ra âm thanh như vậy!...

Bách Lý Đông Quân đương nhiên biết điều gì khiến Diệp Đỉnh Chi ngượng ngùng, y đây chính là muốn hiệu quả.

Bách Lý Đông Quân còn đang đổi phương hướng, bỗng nhiên Bách Lý Đông Quân đụng phải một nơi không rõ, buộc Diệp Đỉnh Chi phải căng cứng cả người, rên rỉ thành tiếng.

Diệp Đỉnh Chi vội vàng che miệng lại, đỏ mặt xấu hổ, lấy tay che mặt, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn ta."

Bách Lý Đông Quân cười lạnh, eo và hông chuyển động càng lúc càng điên cuồng, đánh vào chỗ vừa rồi, sau đó hung hăng rút ra, lặp đi lặp lại.

"Ư!! Đông Quân, đừng...ah... chỗ đó!"

Sự khoái cảm kỳ lạ sắp tràn ngập trong Diệp Đỉnh Chi, nước mắt sinh lý của hắn không kiềm chế được mà rơi xuống gối.

Không lâu sau, Bách Lý Đông Quân cúi đầu vén sợi tóc gãy trên trán Diệp Đỉnh Chi, lộ ra con ngươi lúc này không thể tập trung của người nọ, nhẹ nhàng cười nói: "Vân ca, ngươi thoải mái chứ?"

Sau khi Diệp Đỉnh Chi cuối cùng đã bình phục, Bách Lý Đông Quân bắt đầu một đợt tấn công mới, tiến sâu hơn. Diệp Đỉnh Chi buộc phải chịu đựng sự kích thích mãnh liệt hơn trước khi cơn co thắt ở thắt lưng và bụng lắng xuống.

"Không!..."

Diệp Đỉnh Chi vô thức cong eo, một cảm giác tê dại mãnh liệt truyền từ xương cụt lên não, người vừa mới làm tình căn bản không chịu nổi sự kích thích như vậy.

Hắn nắm lấy tay Bách Lý Đông Quân, siết chặt, khi hắn buông ra, nhìn thấy vết tím xanh, sau đó Diệp Đỉnh Chi không nhịn được giơ tay vỗ vào vai Bách Lý Đông Quân.

Vừa vỗ hắn vừa lắc đầu nghẹn ngào nức nở.

"Ư!... Dừng lại, không được nữa, ah... Ta không thể chịu được nữa, Đông Quân, làm ơn..."

Bách Lý Đông Quân vẫn còn động đậy, chỉ là cúi người trước mặt Diệp Đỉnh Chi, lau nước mắt trên khóe mắt người nọ, hôn lên đôi mắt đỏ hoe của hắn.

"Nhưng mà, Vân ca, thuốc còn chưa hết tác dụng, Dịch Văn Quân bạn tốt của ngươi đã cho ngươi một loại thuốc thật lợi hại... Ngươi nói, nếu tối nay ta không đến Cảnh Ngọc Vương, hai người các ngươi sẽ có cảnh tượng như thế nào?"

Diệp Đỉnh Chi vội vàng lắc đầu, tuy rằng thanh âm bị va chạm vỡ vụn, nhưng hắn vẫn giải thích: "Không bao giờ... ta đã có tình cảm với ngươi rồi... làm sao ưm... có thể chạm vào người khác.....Ah-ha..."

Bách Lý Đông Quân nghe vậy, liền hôn lên đôi môi đang thở hổn hển một cách mạnh mẽ và độc đoán, đưa thẳng vào trong, lưỡi kéo dài, nhưng nụ hôn dưới cơ thể càng ngày càng mãnh liệt.

Diệp Đỉnh Chi chịu không nổi, lần lượt để lại vết xước trên lưng Bách Lý Đông Quân, hắn cong eo lên như thể chủ động dâng mình.

"Không, làm ơn để ta ra... Đông Quân... Ưm..."

Giọng nói của Diệp Đỉnh Chi đã trở nên khàn khàn.

Bách Lý Đông Quân hôn lên dái tai Diệp Đỉnh Chi, thì thầm vào tai hắn: "Vẫn còn khá sớm, Vân ca."

......

Sau đó, Diệp Đỉnh Chi không thể đếm được mình đã cầu xin thương xót bao nhiêu lần, mất khống chế bao nhiêu lần, hắn chỉ nhớ mình bị Bách Lý Đông Quân đè nén, không ngừng chịu đựng tình yêu của y.

Trước khi ngất đi, Diệp Đỉnh Chi tự nghĩ rằng đây chắc chắn là khoảng thời gian xấu hổ nhất trong cuộc đời mình. Mắt hắn đỏ hoe vì khóc, môi bị cắn, khắp người có vết hằn và chân hắn chưa bao giờ ngừng run rẩy, sẽ rất xấu hổ trước mặt người khác.

Nhưng may mắn thay... Đông Quân không phải là người khác...

......

Lúc hắn hôn mê, Diệp Đỉnh Chi mơ hồ nghe thấy có người nói với hắn: "Vân ca, ta yêu ngươi" bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.

Diệp Đỉnh Chi nghe được lời này trong lòng liền thấy ấm áp, những lời này tựa hồ khiến hắn mất đi sự mệt mỏi.

Ta cũng yêu ngươi... Đông Quân.

......

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro