|Bách Diệp| (4) Đánh Dấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Lý Đông Quân x Diệp Đỉnh Chi

Xưng hô:
Bách Lý Đông Quân: Y
Diệp Đỉnh Chi: Hắn

=========================

Không bao lâu nữa chung khảo sẽ kết thúc. Những người khác đều đã tính toán sẵn điểm đến.

Bách Lý Đông Quân để đầu Diệp Đỉnh Chi dựa lên vai mình, bế hắn đi về phía Thanh Long Môn.

Khi cả hai đến Thanh Long Môn thì đã là nửa đêm. Những người duy nhất đợi ở cửa chỉ có Lôi Mộng Sát và Lý tiên sinh.

Lôi Mộng Sát vỗ ngực, nhìn thấy Bách Lý Đông Quân từ trong đám người đang đi đến, cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng... tại sao người này còn ôm thêm một người khác ở trong tay?... Chẳng lẽ là Diệp Đỉnh Chi!!?

Lôi Mộng Sát lắp bắp một chút: "Các ngươi, không, hai người, tại sao ngươi lại ôm Diệp Đỉnh Chi?"

Bách Lý Đông Quân không khó nhìn ra, Lôi Mộng Sát lúc này đang rất kinh ngạc.

"Diệp Đỉnh Chi bị thương khi đang bảo vệ ta."- Bách Lý Đông Quân không thay đổi sắc mặt giải thích.

"À, nhân tiện, những người khác đâu rồi?"

Lôi Mộng Sát bối rối: "Ai? Còn có ai nữa? Hai người các ngươi là người tới trước."

Lý tiên sinh ở bên cạnh lén lút khịt mũi, thầm nghĩ: "Hai cái đứa này tràn đầy tín tức tố, lại còn dám lấy cái cớ này. Nếu không phải ta tu vi cao, ta thật sự đã tin lời ngươi nói rồi. Giới trẻ bây giờ đúng là không biết kiềm chế chút nào... Ài! Ta vẫn là già đi rồi..."

Lão vênh váo tiến về phía trước nhìn hai người: "Này, hai người các ngươi cùng nhau đến đây, vậy ai muốn trở thành đệ tử của ta?"

Bách Lý Đông Quân nắm chặt tay Diệp Đỉnh Chi.

"Ta nghĩ tiên sinh nên chọn cả hai bọn ta, bởi vì hai người bọn ta đều rất xuất sắc, bỏ lỡ một trong hai sẽ thật đáng tiếc."

Lời của Bách Lý Đông Quân vừa nói ra, Lý tiên sinh trong lòng bắt đầu khâm phục thiếu niên trước mặt: "Này, ta nói cho ngươi biết, tiểu tử, chỉ có người đời cảm thấy tiếc nuối khi bỏ lỡ ta, chứ ta chưa tiếc nuối ai bao giờ."

Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu, khẽ mỉm cười: "Không chọn ta cũng không sao, bởi vì sớm muộn ta cũng sẽ vang danh thiên hạ."

"Ồ? Vang danh thiên hạ là thế nào? Giống như cha hay ông của ngươi?"

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: "Không đủ."

Nghe vậy, Lý tiên sinh ưỡn ngực nói: "Còn ta thì sao?"

Bách Lý Đông Quân nhếch môi cười nói: "Đủ rồi!"

Lý tiên sinh được khen đến mức gần như nổi lên, bắt đầu cười khúc khích: "Hahahaha, đúng vậy! Ta đã quyết định, ta sẽ nhận cả hai ngươi!"

Bách Lý Đông Quân từ chối: "Cám ơn Lý tiên sinh! Vậy ta trước tiên dẫn Diệp Đỉnh Chi đi chữa trị vết thương."

Bách Lý Đông Quân vừa định quay người lại bị Lý tiên sinh chặn lại.

"Ồ, chờ đã, tiểu tử này bị thương? Để ta xem, ta sẽ chữa trị cho nó."- Nói xong liền muốn đưa tay chạm vào Diệp Đỉnh Chi.

Bách Lý Đông Quân đột ngột lùi lại, nhìn thấy Lý tiên sinh hơi nhướng mày, cười ngượng ngùng: "Ừm, Lý tiên sinh, thực ra... Khi đến đây ta đã chữa trị cho Diệp Đỉnh Chi rồi! Hắn bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Được rồi, Hẹn gặp lại lần sau, Lý tiên sinh."

Chao ôi, tiểu tử này biến mất trong nháy mắt...

Lý tiên sinh cười khúc khích: "Có vẻ như hai đứa trẻ này sắp đánh nhau..."

......

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro