|Vũ Hà| Vũ Lâm Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mộ Vũ x Tô Xương Hà

◎Hiện tại tôi chỉ xem phim Thiếu Bạch, cảnh báo OOC!

Xưng hô:
Tô Mộ Vũ: Y
Tô Xương Hà: Hắn

========================

Mưa mãi, xuân ấm rồi lạnh, khó thở nhất cũng phải có tri kỷ.

Phía nam có mưa, cái lạnh đầu xuân xâm nhập vào xương thịt, Tô Mộ Vũ uống trà nóng, hơi ấm truyền đến tứ chi.

"Sao ngươi lại trốn ở đây? Ta khó lắm mới tìm được ngươi."

Người khách đội mũ che mưa, vừa nói chuyện vừa bước qua cửa sổ, rũ sạch nước mưa dính trên người.

"Xương Hà, ngươi bị sao vậy?"

Y còn chưa nói xong, Tô Xương Hà đã đi tới trước mặt y, cầm lấy chén trà trong tay y, một ngụm uống hết.

"Không phải vì ngươi, thời hạn của nhiệm vụ đã đến, ngươi đã lâu rồi không trở về, ta cũng không cần phải tới gặp ngươi."

Ngón tay của Tô Xương Hà dọc theo tách trà lướt qua, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tô Mộ Vũ, trên mặt và trong mắt mang theo nụ cười, rất tùy ý.

"Có một chuyện đã xảy ra nên ta bị trì hoãn."

"Chuyện gì thế? Nói cho ta nghe đi."

Tô Xương Hà vừa nghe liền cảm thấy hứng thú, vô thức tiến lại gần, cùng với mưa chưa tan trên người, cảm giác mát lạnh và ẩm ướt thấm vào mũi.

Tô Mộ Vũ tỉnh táo lại, giả vờ ho khan để che giấu cảm xúc: “Không phải chuyện gì quan trọng.”

"Ngươi lúc nào cũng như vậy, quả bầu nhàm chán"

“Được rồi, nếu ngươi không nói gì thì quên đi.”

Tô Xương Hà không có ý định truy hỏi tận cùng sự việc, Tô Mộ Vũ luôn là người làm việc an toàn nhất, hắn cũng chưa bao giờ nghi ngờ về điều này.

Thấy không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, hắn duỗi người đi đến bên giường, chạy một đoạn đường dài thật sự khiến hắn thấy rất mệt mỏi.

"Đợi đã, ừm."

Tô Xương Hà quay đầu lại, nhìn Tô Mộ Vũ mà cau mày nói: "Ngươi đang bị thương."

"Không sao đâu. Ở đây lạnh lắm, quần áo ngươi bị ướt rồi mau đi thay đi."

"Ngươi còn có thời gian lo lắng chuyện này à, để ta xem vết thương ở đâu nào?"

Ánh nến lung linh, người thanh niên cởi quần áo, trên tấm lưng mịn màng có vết máu chảy dài xuống vai phải.

"Đây chính là cái mà ngươi gọi là không có gì sao." Giọng điệu của Tô Xương Hà có chút ủ rũ, Tô Mộ Vũ cúi đầu, trầm mặc.

Nhìn thấy y như vậy, Tô Xương Hà kiềm chế tính tình, bất đắc dĩ thở dài.

“Đừng cố nài nữa, chẳng phải ngươi vẫn còn có ta sao?”

"Nếu đánh không lại hắn, thì gọi ta đến trợ giúp, không có gì phải xấu hổ."

Thuốc mỡ tan chảy trong lòng bàn tay, từng chút một bôi lên vết thương, tuy lực tác dụng lên tay rất nhẹ nhưng khi tiếp xúc với da thì khó tránh khỏi cảm giác đau rát. Tô Mộ Vũ vẫn im lặng, nhưng đôi khi lại nhún vai, như muốn nói với Tô Xương Hà rằng y vẫn còn cảm thấy đau.

Lúc này Tô Xương Hà sẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi như vậy để giải tỏa, nhưng không biết vì sao, Tô Mộ Vũ càng run rẩy dữ dội hơn, có lẽ là vì lạnh, Tô Xương Hà nghĩ.

"Tsk-tsk như con rết, xấu quá"

Nhìn vết thương bị máu vẽ, Tô Xương Hà không khỏi phàn nàn.

Sau khi Tô Mộ Vũ đóng áo, Tô Xương Hà nheo mắt lại, mỉm cười đi tới trước mặt y: “Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra.”

Tô Mộ Vũ mím môi nói: "Trước đây ta chưa từng bị đánh."

"Có đơn giản vậy không?"

"Ngươi có cần vậy không? Ta sẽ lo việc đó."

Tô Xương Hà gãi cằm nói: “Nào, đi ngủ đi.” Nhìn thấy Tô Mộ Vũ như vậy, hắn hạ quyết tâm không để mình xen vào.

Hắn thực sự đang đòi hỏi rắc rối.

“Thật thuận tiện khi cho ngươi ở ngủ bên ngoài”

Tô Xương Hà vứt áo khoác, nằm xuống. Họ vẫy tay và chúc nhau ngủ ngon.

Tô Mộ Vũ ngơ ngác đứng ở nơi đó, cuối cùng cứng ngắc đi tới bên giường. Xoay người lại, y nhìn thấy Tô Xương Hà hướng vào trong, hô hấp đều đều, giống như đang ngủ say.

Trong lòng không khỏi có một tia vui mừng thầm kín, sau khi lớn lên, đã lâu lắm rồi y mới được ngủ chung giường với Xương Hà.

"Ngươi có nghe nói rằng Tiết gia đã bị xóa sổ trong một đêm không?"

"Đúng đúng, nghe nói hắn chết rất thảm. Ôi, ai nhìn thấy cũng nói hắn suốt đêm gặp ác mộng."

"Ta tự hỏi hắn đã khiêu khích loại kẻ thù nào?"

…………………

Tô Mộ Vũ đóng cửa sổ lại, chặn gió lạnh và những lời đàm tiếu.

Đêm giao thừa của hẻm Sài Tang.

Mùa xuân lạnh giá giết chết tuổi trẻ. Một bóng đen nhanh như ma.

Khi y đến nơi, Tiết gia rộng lớn nhuốm đầy máu và không còn ai còn sống.

Y biết rất rõ kiểu viết tay này.

Nhưng cây roi ma thuật của Tiết gia đã nổi danh thiên hạ, bọn họ không thể đối phó được. Làm sao Xương Hà có thể bình an vô sự?

Xương Hà...Tô Xương Hà, hắn sẽ không sao đâu.

Mưa phùn rơi, sương mù tan đi.

Trái tim háo hức đó đang bùng cháy trong lồng ngực y, ngay cả gió lạnh và mưa phùn cũng không thể dập tắt được.

Trong sương mù và mưa, một bóng người đáng kinh ngạc hiện ra.

"Tô Xương Hà!"

Nghe được thanh âm quen thuộc, Tô Xương Hà quay người lại, vừa muốn mở miệng lại phun ra máu, toàn thân như kiệt sức ngã về phía trước.

May mắn thay, vào giây phút cuối cùng, thứ chào đón hắn không phải là những viên gạch xanh lạnh lẽo.

"Khụ khụ"

“Xương Hà, ngươi thế nào rồi?”

Tô Xương Hà chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Tô Mộ Vũ ở gần mình.

"Ngươi xứng đáng là đệ nhất mỹ nam của dòng sông ngầm"

"……”

Tô Xương Hà muốn cười, lại phát hiện cổ họng mình khô khốc ngứa ngáy, tức giận liền không ngừng ho khan.

"Nào, uống chút nước"

Tô Mộ Vũ ôm đầu hắn, hơi nâng lên. Trà sảng khoái làm dịu cổ họng của hắn, làm hắn nhẹ nhõm một chút.

"Ahem, đừng tỏ ra buồn bã nữa, trông không ổn đâu."

"Sao ngươi không nói cho ta biết"

"Không phải ngươi cũng không nói cho ta sao? Nếu biết nguy hiểm như vậy, ta sẽ không giúp ngươi."

Tô Xương Hà vẫn mỉm cười, tựa như không bị thương nặng mà chỉ bị ngã khi ra ngoài mua bánh mì.

“Đừng nói cái roi này nhé.”

"Còn ngươi thì sao?"

"Muốn giết, không cần đánh hắn, có khi phải dựa vào cái này." Tô Xương Hà nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu y nên nghiên cứu nhiều một chút.

"Xương Hà, cảm ơn ngươi."

Tô Xương Hà nghe được lời này, ý cười trong mắt càng đậm, đưa tay vuốt ve gò má Tô Mộ Vũ: "Ngươi cứ để ý quá nhiều chuyện."

“Sẽ rất mệt”

Tô Mộ Vũ nắm tay hắn, nghiêng người hôn lên môi hắn.

Sau đó hoàn thiện bản thân và hoang dã một lần.

Đêm mưa đó, ngoại trừ Tô Xương Hà ngã gục trong vòng tay y, có lẽ y không còn gì để suy nghĩ nữa.

Mấy chục năm qua quả thực là quá dài, dài đến mức một khi những cảm xúc đã giấu kín trong lòng bao năm qua trỗi dậy thì thật khó để kìm nén.

Xương Hà...Tô Xương Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro