Cuộc đời phù du #1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả giả thiết viết tiếp từ chương 192 nguyên tác

▶ Bộ này nội dung tương tự như 《Hồi Quang》, sẽ có ngược em bé, nhưng xem cốt truyện của tác giả thì có 85% là HE, nên mọi người có thể tin tưởng, maybe thế...

Cre: https://bom.so/vuRfZR

___________________

"Ngươi cướp ta theo cũng vô dụng, ta cứu không được hắn."

Hoa Cẩm một câu  làm mọi người trái tim như bị cự thạch va chạm, thật lâu cũng vô pháp hoàn hồn.

"Ý của ngươi là...... Tiêu Sắt hắn sẽ chết?"

Sau một lúc lâu, Lôi Vô Kiệt mới gian nan từ kẽ răng gằn ra mấy chữ này, hắn biết thân thể Tiêu Sắt không tốt lắm, nhưng hắn trước nay đều không cảm thấy Tiêu Sắt sẽ chết, chính là hiện tại Hoa Cẩm nói cho hắn, nàng cứu không được Tiêu Sắt.

"Đúng vậy." Hoa Cẩm thở dài, "Thương thế thì không đáng ngại, nhưng kinh mạch của hắn bị tổn hại rất nghiêm trọng, thuốc và kim châm bây giờ cũng không còn tác dụng. Liền tính sư phụ ta tới cũng là kết quả như nhau, hắn đã không thể trị!"

"Chẳng lẽ liền không có biện pháp khác sao? Tiêu Sắt hắn không thể chết được!" Hốc mắt Tư Không Thiên Lạc ửng hồng, nàng tuy rằng mỗi ngày đuổi theo Tiêu Sắt muốn đánh hắn, nhưng trong lòng đã sớm xem hắn như là ca ca, là thân nhân của mình, Tiêu Sắt muốn chết, nàng như thế nào có thể không khổ sở?

"Đã không có." Hoa Cẩm lắc lắc đầu, "Ẩn mạch của hắn vốn là bị hư tổn thập phần nghiêm trọng, hiện tại lại mạnh mẽ dùng nội lực phá tan... Nói thế nào nhỉ, giờ hắn còn có thể sống, còn có thể hô hấp cũng đã là kỳ tích." Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm giác được thất bại, nàng không có biện pháp cứu Tiêu Sắt.

"Hắn...... Còn có thể sống bao lâu?" Vô Tâm cảm giác yết hầu của chính mình giống như vướng phải một cục bông, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn. Tại sao chứ? Hắn còn chưa kịp thổ lộ tâm ý của mình, hắn như thế nào sẽ chết đâu? Rõ ràng lần trước từ giã người vẫn còn khỏe a...

"Chậm thì mấy tháng, nhiều thì một hai năm." Hoa Cẩm mím môi, "Trong khoảng thời gian này ta sẽ nghĩ cách thay hắn ôn dưỡng thân mình, các ngươi cũng nhiều cùng hắn tâm sự, đừng làm cảm xúc của hắn phập phồng quá lớn. Như vậy có lẽ sẽ có thể tăng thêm chút ít thời gian. Bất quá nhớ lấy, hắn hiện giờ tựa như một cái búp bê sứ dễ vỡ, các ngươi không được để hắn làm các động tác mạnh, càng không thể để hắn dùng võ công, nếu không liền sẽ dầu hết đèn tắt, hương tiêu ngọc vẫn."

"Hảo." Đường Liên nỗ lực áp xuống giọt lệ nơi khóe mắt, hiện giờ hắn là người lớn tuổi nhất trong đám hậu bối ở đây, hắn không thể ngã xuống.

"Ta về Thiên Khải trước để báo cáo hoàng huynh." Lan Nguyệt Hầu cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, hoảng loạn chạy ra ngoài, trực tiếp lên ngựa rồi phóng như điên về hướng Thiên Khải Thành.

"Ta cũng cần quay về Thiên Khải." Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Khiếu Ưng cũng không biết nên nói gì, đành bỏ lại một câu rồi vẫy vẫy tay mang theo Diệp Tự doanh thanh to thế lớn rời đi.

"Ta đi sắc thuốc. Khoảng tầm nữa canh giờ nữa hắn có thể sẽ tỉnh, đến lúc đó các ngươi có thể vào nhìn hắn." Hoa Cẩm nhắc nhở xong cũng nối gót rời đi.

Lôi Vô Kiệt đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt theo hắn gương mặt một giọt một giọt rơi xuống trên sàn nhà nâu thẫm, "Vô Tâm, Đại sư huynh, Thiên Lạc sư tỷ, nàng nói Tiêu Sắt muốn chết. Sao có thể đâu? Rõ ràng võ công của hắn lợi hại như vậy, rõ ràng hắn nhiều lần gặp hiểm trở đều có thể bình an thoát thân, vì cái gì lúc này sẽ chết đâu? Hắn tuy rằng độc miệng lại phúc hắc, nhưng hắn là người tốt a......"

Bị điểm tên ba người đồng thời cúi đầu, bọn họ cũng vô pháp trả lời Lôi Vô Kiệt, bởi vì ngay cả chính bọn họ đến bây giờ cũng không muốn tin tưởng sự thật này.

.

"Khụ khụ, khụ khụ." Một trận ho khan từ phòng trong vang lên, mọi người lúc này mới như sực tỉnh khỏi giấc mộng, lục đục bước vào.

Vừa vào cửa liền thấy Tiêu Sắt đang ngồi dựa ở đầu giường, một tay che miệng không ngừng ho lấy ho để như muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Vô Tâm vội vàng bước lên phía trước đem thân hình đơn bạc của người nọ ôm vào trong lòng ngực, một chút một chút vì hắn nhẹ nhàng vỗ sống lưng.

Lôi Vô Kiệt chạy nhanh rót một chén nước, dùng nội lực làm ấm sau mới an tâm đưa tới bên môi Tiêu Sắt. Tiêu Sắt thuận theo Lôi Vô Kiệt hớp vài ngụm, uống xong mới cảm thấy giọng nói của mình đỡ hơn, cảm giác muốn ho cũng giảm bớt. Nhưng trên bàn tay trắng nõn của hắn vẫn là xuất hiện một vệt máu, đó là vừa rồi hắn không nhịn nổi mà khụ ra.

Tiêu Sắt vừa định mở miệng nói chuyện, liền phát hiện bốn người đều hồng hốc mắt nhìn hắn, làm hắn trong khoảng thời gian ngắn có chút vô thố, nỗ lực mà cong cong khóe môi, ôn nhu nói, "Hảo, là ta muốn chết lại không phải các ngươi muốn chết, một đám đều bày ra vẻ mặt đưa tang là ý gì a?"

"Không cho ngươi nói cái chữ kia!" Vô Tâm dùng ngón trỏ đặt lên cánh môi tái nhợt của Tiêu Sắt, nghiêm túc nói, "Ngươi sẽ không chết! Nhất định sẽ không!"

Tiêu Sắt biết bọn họ vẫn chưa tiếp thu được chuyện này, đành phải thuận theo gật gật đầu, "Ân, ta biết, có các ngươi ở, ta sẽ không chết."

Trong lòng mọi người đều tự hiểu, Tiêu Sắt nói như vậy chỉ là để an ủi bọn họ.

Nếu như lúc đầu ở ngoài cửa, bọn họ đối với lời nói của Hoa Cẩm còn mang theo bán tín bán nghi, vậy thì khi đẩy cửa vào thấy Tiêu Sắt ho khan đến xuất huyết, bọn họ mới chân chính ý thức được, Tiêu Sắt là thật sự muốn chết..... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro