Cuộc đời phù du #2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Tác giả lấy ý tưởng từ bản truyền hình

___________

"Ban đêm gió lớn, tuy rằng đã vào hạ nhưng khí trời vẫn lạnh lẽo. Ngươi sao lại một mình đi ra? Lôi Vô Kiệt đâu? Không bồi ngươi sao?"

Một kiện áo lông chồn được khoác lên người Tiêu Sắt, hắn xoay người đối diện với ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng đau lòng của Vô Tâm. Cảm giác mệt mỏi lan tỏa, toàn thân hắn phút chốc trở nên mềm yếu dựa vào Vô Tâm, "Gân mạch đau đớn làm ta ngủ không được, liền nghĩ ra sân đi dạo một chút. Lôi Vô Kiệt cũng mệt mỏi cả ngày, thương tích của hắn còn không có lành đâu, nên ta không kêu hắn."

Thời điểm hắn xuống giường thì thấy Lôi Vô Kiệt đang tựa người vào bàn ngủ ngon lành, hắn cũng luyến tiếc đánh thức, liền dứt khoát chính mình một người ra tới, dù sao cũng chỉ dạo một chút..

"Vậy Tiêu lão bản có thể kêu ta a." Vô Tâm đem người ôm chặt, dùng chính mình nhiệt độ ủ ấm hắn, "Thân mình ngươi hiện giờ thực suy yếu, đến lúc đó vạn nhất ngã ở bên ngoài không ai hay thì biết làm thế nào? Tiêu lão bản là muốn khiến Tiểu tăng đau lòng chết sao?"

Tiêu Sắt hơi hơi sửng sốt, Vô Tâm trong giọng nói để lộ ra tình ý mịt mờ hắn không phải không nhận ra, chỉ là hiện tại hắn đã vô pháp đáp lại Vô Tâm. Có lẽ không riêng gì Vô Tâm, khi Lôi Vô Kiệt cùng Đường Liên nhìn về phía hắn, trong ánh mắt ẩn chứa tình cảm, hắn đều biết a, nhưng hắn thật sự không có biện pháp đáp lại, hắn sẽ chết, sao có thể liên lụy bọn họ đâu.

"Vô Tâm, ta không đáng." Tiêu Sắt nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt của Vô Tâm, từng câu từng chữ nói, "Các ngươi đều xứng đáng với ai khác tốt hơn, người đó không phải là ta. Ta là người không có tương lai, các ngươi không cần ở trên người ta lãng phí nhiều thời gian như vậy."

"Ngươi đáng giá." Vô Tâm nhìn Tiêu Sắt, trong ánh mắt kiên định vô pháp làm người bỏ qua, "Ta nghĩ không chỉ ta, mà Lôi Vô Kiệt cùng Đường Liên bọn họ cũng nghĩ như thế, Tiêu Sắt, liền tính tương lai chúng ta thật sự có thể gặp được một người tốt hơn ngươi, nhưng người kia chung quy không phải ngươi. Chúng ta yêu, nguyện ý bảo hộ, từ đầu đến cuối đều chỉ có ngươi, vì ngươi là duy nhất."

"Vô Tâm nói không sai." Tiêu Sắt quay đầu lại nhìn lại, không biết Lôi Vô Kiệt cùng Đường Liên đã đứng ở đó từ bao giờ, bọn họ đồng dạng dùng ánh mắt vô cùng kiên định nhìn hắn, "Mặc kệ ngươi là người như thế nào, mặc kệ ngươi còn có bao nhiêu thời gian để sống, chúng ta đều yêu ngươi, điểm này vĩnh sẽ không thay đổi. Chúng ta nguyện ý bảo hộ ngươi, không phải bởi vì khối lệnh bài kia, chỉ bởi vì ngươi là Tiêu Sắt."

Tiêu Sắt tức khắc liền không lời nào để nói, thôi, trái phải gì hắn cũng không còn sống được bao lâu, trước khi chết liền để hắn tùy hứng nốt lần này đi.

Hắn nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng ngực Vô Tâm, nhẹ giọng nói, "Ta đã biết, ngươi ôm ta trở về phòng đi, ta mệt mỏi đi không nổi rồi."

Vô Tâm biết ý hắn đã đáp ứng, dưới tay dùng sức đem người bế lên, thật cẩn thận đưa người về trong phòng đặt ở trên giường.

Tiêu Sắt vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, hướng Lôi Vô Kiệt ngoắc tay, "Buổi tối quá lạnh, ngươi ôm ta ngủ đi."

"Hảo a." Lôi Vô Kiệt sửng sốt, nhưng ngay lập tức cởi quần áo nằm trên đó, hắn giơ tay đem Tiêu Sắt ôm trọn vào lòng, vận nội công vì hắn làm ấm thân mình, Vô Tâm cùng Đường Liên thấy thế liền lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên giúp bọn họ đóng cửa.

.

Ngày thứ hai, đang lúc Hoa Cẩm đưa thuốc cho Tiêu Sắt như thường lệ thì bị hắn kéo góc áo, "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Nàng nói liền muốn buông chén thuốc, giúp Tiêu Sắt bắt mạch, nhưng lại bị Tiêu Sắt ngăn cản.

Tiêu Sắt hướng nàng lắc lắc đầu, "Ta là có một việc muốn hỏi ngươi."

"Cái gì?" Hoa Cẩm hỏi, trên tay động tác lại không ngừng, từng muỗng, từng muỗng đút cho hắn.

"Nhị ca ta khi còn bé không cẩn thận ăn một khối điểm tâm, sau đó liền mù, ngươi có thể trị hết sao?" Tiêu Sắt nuốt xuống một ngụm nước thuốc cuối cùng, hỏi.

"Hẳn là có thể, bất quá ta cần trông thấy hắn trước, để phán đoán đúng tình huống." Hoa Cẩm sờ sờ cằm suy tư trong chốc lát, rồi mới đưa ra đáp án.

"Nhanh, không bao lâu nữa ngươi sẽ gặp được hắn." Tiêu Sắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Lấy hiểu biết của hắn về Thập tứ hoàng thúc, có lẽ chuyện hắn sống không được bao lâu đã kích thích hắn, nếu muốn hắn ổn định tinh thần trấn an phụ hoàng là không có khả năng. Cho nên hắn nhất định sẽ ăn ngay nói thật, đến lúc đó hai vị huynh đệ kia của hắn hẳn là cũng sẽ thu được tin tức.

Tiêu Vũ hắn không chắc, nhưng hắn biết Tiêu Sùng nhất định sẽ đến xem hắn. Mặc kệ bọn họ vì cái ngai vàng kia tranh đoạt ra sao, Tiêu Sùng thương hắn là sự thật, điểm này đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

Nghĩ vậy, hắn nheo nheo mắt, âm thầm làm cái quyết định. Nếu hắn đã không thể quay về Thiên Khải, vậy hắn cần lưu lại một con đường sống cho đám người Lôi Vô Kiệt, ủng họ một quân chủ tài đức sáng suốt lên ngôi, có lẽ là một lựa chọn không tồi. Hắn tính đưa Tiêu Sùng thượng vị, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn hỏi Hoa Cẩm có khả năng chữa trị cho Bạch Vương không. Rốt cuộc, quân vương Bắc Ly tuyệt đối không thể là một cái người mù. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro