Cuộc đời phù du #3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Tiêu Sắt, ngày thứ nhất khi Lan Nguyệt Hầu rời Lôi Gia bảo về Thiên Khải thành, trong thành hai vị Vương gia đều thu được tin tức. Theo sau liền bất chấp cưỡi ngựa không nghỉ chạy tới Lôi gia bảo, bọn họ có lẽ đều tâm tồn may mắn, cho rằng tin tức này không phải sự thật, muốn chính mắt đi chứng thực một phen.

Tiêu Sùng so Tiêu Vũ tới nhanh hơn một ngày, thời điểm hắn đến vừa hay Tiêu Sắt đang tỉnh. Thấy hắn tới, Tiêu Sắt còn có tâm tình đối hắn lộ ra một nụ cười, tuy rằng Tiêu Sùng nhìn không thấy.

"Nhị ca." Tiêu Sắt nhẹ giọng hô, lúc trước tại Tuyết Nguyệt thành, Tiêu Sùng nhiều lần nhắc nhở lại vẫn không nghe thấy hắn gọi mình 'Nhị ca', hiện giờ lại không nghĩ đến sẽ nghe thấy hắn gọi dưới tình huống này.

"Tiểu Lục." Tiêu Sùng chậm rãi sờ soạng đến bên mép giường ngồi xuống, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Sắt, đem hắn kéo ôm vào trong lòng. Cảm giác đến bả vai cùng sống lưng gầy ốm của người trong lòng ngực, hắn nhíu nhíu mày, này so với trong tưởng tưởng của hắn đơn bạc hơn nhiều. Bởi vì khoảng cách kéo gần, Tiêu Sùng còn có thể nghe thấy hô hấp nhợt nhạt, cùng với mạch đập nhảy lên một cách vô lực nơi cổ tay của Tiêu Sắt, hắn hiện tại thì có thể xác định, tin tức là thật sự.

Tiêu Sắt toàn thân mềm oặt dựa vào trong lòng ngực Tiêu Sùng, hắn đã không nhớ rõ có bao nhiêu lâu không cùng Tiêu Sùng thân cận như thế này. Có lẽ là từ khi Tiêu Sùng mắt mù, bọn họ hai người liền không còn thân cận như xưa. Bất quá hiện tại hắn cũng không thèm nghĩ tới những cái đó, tả hữu hắn đều là người sắp chết, vậy không bằng tranh thủ thời gian hồi tưởng một chút thân tình đã lâu không cảm nhận được này đi.

"Nhị ca, ta mệt mỏi quá." Tiêu Sắt ở Tiêu Sùng bên tai nói, "Nhị ca, cái vị trí kia trong thành Thiên Khải, ta đời này đã không thể ngồi lên, đương nhiên mặc dù ta có thể, thì trước nay ta cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngồi lên. Ta biết Nhị ca muốn vị trí đó, ta cũng tin tưởng Nhị ca tương lai sẽ là một minh quân. Cho nên nhân lúc ta còn sống, ta giúp Nhị ca tranh lấy cái vị trí kia, có được không?"

"Hảo." Tiêu Sùng mím môi, "Nếu là Nhị ca có thể ngồi lên cái vị trí kia, thì thời khắc đăng cơ đại điển, Nhị ca hy vọng ngươi có thể tới xem ta?"

"Nhị ca, ngươi biết rõ ta......" Tiêu Sắt cười khổ nói, hắn sợ là không chờ được đến ngày đó.

"Không được nói bậy." Tiêu Sùng đánh gãy hắn, "Ngươi sẽ sống sót, ngươi chính là Tiểu Lục a, ở trong lòng Nhị ca, Tiểu Lục chính là không gì làm không được. Cho nên đáp ứng yêu cầu của Nhị ca, có được không?"

Giọng nói lộ ra vẻ khẩn cầu, hắn muốn một lời hứa hẹn chắc chắn từ Tiêu Sắt. Giờ khắc này, hắn không còn là Bạch vương cao cao tại thượng, hắn chỉ là ca ca của Tiêu Sở Hà mà thôi. Hắn không thể không thừa nhận, bất luận đã từng hắn có bao nhiêu hy vọng Tiêu Sắt vĩnh viễn cũng đừng trở lại Thiên Khải thành, vô luận năm đó, hắn vì việc ăn khối điểm tâm bên bàn của Tiêu Sắt rồi dẫn đến mù lòa có bao nhiêu oán hận, vô luận bọn họ vì cái ngai vàng kia tranh đấu gay gắt đến nhường nào, hắn trước nay cũng chưa từng nghĩ muốn Tiêu Sắt phải chết. Bởi vì, đó rốt cuộc vẫn là đệ đệ mà hắn đã từng yêu thương nhất.

"Hảo." Tiêu Sắt chung quy vẫn là gật đầu đáp ứng Tiêu Sùng, nhưng hắn ở trong lòng âm thầm bổ sung nửa câu sau '...nếu ta có thể sống đến lúc ấy.'

Nói xong câu đó, Tiêu Sắt lại bắt đầu ho khan không ngừng. Tiêu Sùng nhìn không thấy, đành phải sờ soạng sống lưng hắn, một lần, một lần nhẹ nhàng thế hắn thuận khí.

Ước chừng qua năm sáu phút sau, Tiêu Sắt mới miễn cưỡng ngừng ho khan, chỉ là ho khan dừng lại, hắn liền cảm giác trước mắt biến thành màu đen, đầu óc choáng váng, hết cách hắn đành phải dựa vào trong lòng ngực Tiêu Sùng thở hổn hển. Tiêu Sùng nghe thấy tiếng hắn hít thở không đúng, vội vàng gọi Tang Minh đang canh giữ ở bên ngoài tiến vào, lệnh hắn đi thỉnh Hoa Cẩm lại đây.

Chờ đến lúc Hoa Cẩm vội vàng chạy tới, Tiêu Sắt đã suy yếu đến mức nếu không để ý kỹ sẽ không thấy lồng ngực hắn phập phồng. Nàng hốt hoảng, nhanh chóng bắn một loạt ngân châm đâm vào các huyệt vị trên cơ thể Tiêu Sắt, nhầm cải thiện tình trạng cho hắn.

Qua hơn nửa nén hương, Tiêu Sắt rốt cuộc bình ổn lại hơi thở, nghiêng đầu khụ ra một ngụm máu bầm, lại dựa vào trên người Tiêu Sùng chậm rãi mở hai mắt, trên trán đã tràn đầy mồ hôi lạnh.

"Ngươi cần nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa không thể quá hao tâm tốn sức." Hoa Cẩm cau mày nhìn hắn nói.

"Không có gì đáng ngại." Tiêu Sắt suy yếu mà hướng nàng cười cười, theo sau nói, "Đây là Nhị ca mà ta đã nói với ngươi, ngươi giúp hắn nhìn xem đi."

"Được." Hoa Cẩm gật gật đầu, để sát vào nhìn kỹ đồng tử của Tiêu Sùng, lại lấy một ngọn nến bậc lửa ở trước mắt hắn quơ quơ, "Có thể thấy chút ánh sáng sao?"

"Có thể."

"Nếu vậy ta có thể trị." Hoa Cẩm nhìn về phía Tiêu Sắt, khẳng định.  

"Thật vậy chăng?" Tiêu Sùng đột nhiên có chút kích động, hắn đã mù hơn hai mươi năm, thật sự còn có thể chữa khỏi sao?

"Nhị ca, y thuật của Hoa Cẩm cao siêu, hơn nữa nàng là truyền nhân của Dược Vương Cốc, nàng nói có thể trị liền nhất định có thể trị." Tiêu Sắt kéo kéo ống tay áo của Tiêu Sùng, "Ở lại vài hôm đi, chờ Hoa Cẩm chữa khỏi, ngươi lại đi."

"Được, sẵn lúc ta cũng đang muốn ở bên làm bạn với ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro