Cuộc đời phù du #4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Sùng sau khi đáp ứng lưu lại, Tiêu Sắt liền bảo Hoa Cẩm đi cùng Tiêu Sùng nói phương pháp chữa trị. Còn chính mình thì một mình một người dựa ngồi ở đầu giường, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ phát ngốc, mãi đến lúc hắn thấy được một mạt đỏ tươi, hắn biết, là Tiêu Vũ tới.

Thời điểm Tiêu Vũ vào cửa đầu tiên là ngẩn người, bởi trong ấn tượng của hắn, Tiêu Sắt nên là thiếu niên tùy ý trương dương, là Lục hoàng tử Tiêu Sở Hà thiên chi kiêu tử mọi mặt đều đứng nhất. Cho nên hắn vẫn luôn cho rằng tin tức hắn sống không được bao lâu là giả, nhưng hôm nay nhìn đến Tiêu Sắt suy yếu như vậy, hắn biết hắn đã không thể tiếp tục lừa mình dối người, người hắn thống hận nhất, Lục ca của hắn, là thật sự muốn chết.

"Ngươi đã đến rồi a." Tiêu Sắt hướng hắn cười cười, duỗi tay vẫy vẫy, "Nếu tới liền lại đây đi, đừng đứng ở xa như vậy, ta đều trông không rõ ngươi."

Tiêu Vũ mím môi, chậm rãi đi đến mép giường, nắm lấy cái tay đặt ngoài chăn gấm của Tiêu Sắt, lòng bàn tay tiếp xúc da thịt lạnh lẽo làm hắn tưởng mình đang chạm vào một khối băng, đông lạnh đến cả người hắn đều phát run.

Bước đến gần hắn mới phát hiện, tình trạng của Tiêu Sắt so với tưởng tượng của hắn càng thêm không tốt. Hắn khép hờ đôi mắt, lẳng lặng dựa vào đầu giường tĩnh dưỡng, khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc. Khi thì nhíu mày lại, khi thì hô hấp nặng nề, ốm đau tra tấn khiến cho hắn cả người dường như không có tinh thần, nhưng hắn như cũ cường chống chính mình nhìn về phía Tiêu Vũ, nhẹ nhàng mà hô một tiếng, "Tiểu Thất."

Hai chữ 'Tiểu Thất' gợi cho Tiêu Vũ nhớ về những ký ức khi còn nhỏ, Lục ca cũng từng gọi hắn như vậy, rất nhiều, rất nhiều năm, đó hẳn là khoảng thời gian vui sướng nhất của hắn trong hai mươi năm qua.

Lúc ấy bọn họ a, vẫn còn là tiểu hài đồng ngây thơ, vô tri.

Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy chính mình giống như làm sai rồi, hắn hao hết tâm tư muốn cướp đi đồ vật thuộc về Tiêu Sắt, hắn thậm chí trăm phương ngàn kế muốn giết chết Tiêu Sắt trước khi hắn kịp trở về Thiên Khải thành, nhưng giờ nhìn người trước mặt, biết hắn sống không được bao lâu, hắn rốt cuộc minh bạch, hắn không muốn Tiêu Sắt chết. Hắn tự cho là đúng mà cùng Tiêu Sắt tranh đấu nhiều năm như vậy, kỳ thật cũng chỉ là hy vọng ánh mắt của Lục ca có thể dừng lại ở trên người hắn lâu hơn một chút. Hắn đã từng thích Lục ca như vậy, sao có thể bỏ được làm hắn chết đâu...

"Lục ca, thực xin lỗi." Tiêu Vũ cúi đầu, rốt cuộc tại đây một khắc dỡ xuống sở hữu ngụy trang, hắn dựa vào đầu vai Tiêu Sắt khóc nghẹn, một giọt một giọt dần dần làm ướt y phục của Tiêu Sắt, "Ta sai rồi, ngươi không cần chết được không? Cái vị trí kia ta từ bỏ, ta chỉ nghĩ ngươi bình an tồn tại."

Tiêu Sắt đầu tiên là ngẩn người, theo sau thở dài, dần dần nâng tay xoa nhẹ đầu tóc Tiêu Vũ, giống như khi bọn họ còn nhỏ, "Tiểu Thất không khóc, Lục ca đáp ứng ngươi, sẽ vẫn luôn ở cạnh ngươi."

Tiêu Sắt đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc, thời điểm hắn khỏe mạnh, người yêu hắn cùng người hắn yêu đều từng bước, từng bước rời đi hắn, đợi đến khi hắn sắp chết rồi, hắn lại phát hiện toàn bộ thế giới đều đang biểu lộ tình yêu với hắn. Chính là hắn cũng biết đủ, ấm áp đã lâu không cảm nhận được làm hắn luyến tiếc, thiệt tình cũng được, hư tình giả ý cũng thế, ít nhất ở đoạn thời gian cuối cùng của sinh mệnh, hắn cảm giác được yêu.

Chờ Tiêu Vũ bình phục tâm tình xong, lại phát hiện Tiêu Sắt đã dựa vào đầu vai hắn ngủ rồi, hắn thật cẩn thận đỡ Tiêu Sắt nằm xuống, giúp hắn đắp chăn đàng hoàng, liền đứng dậy rời khỏi phòng. Đúng lúc này hắn tình cờ gặp Tiêu Sùng trở về. Hắn thở dài, đi lên trước chủ động vỗ vỗ bả vai Tiêu Sùng, "Nhị ca, chúng ta đều dừng tay một đoạn thời gian đi, tranh nhiều năm như vậy, ngươi mệt mỏi ta cũng mệt mỏi. Những ngày cuối cùng của Lục ca, chúng ta cứ thế bầu bạn cạnh hắn, tựa như khi còn nhỏ, có được không?"

"Hảo." Tiêu Sùng nắm thật chặt cánh tay đặt trên vai hắn. Hai vị vương gia đã từng đối chọi gay gắt mấy năm tại thành Thiên Khải, ngày hôm nay rốt cuộc lựa chọn bắt tay giảng hòa vì người mà bọn họ để ý nhất. Có lẽ chỉ là giả dối tạm thời, nhưng bọn họ là thật tình muốn cho người kia có thể vui vẻ hơn một chút.

.

Thiên Khải thành – đế đô của Bắc Ly.

Lan Nguyệt Hầu nhìn Minh Đức Đế Tiêu Nhược Cẩn đứng cong lưng dựa cửa trước mặt hắn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì để trấn an vị hoàng huynh này, rốt cuộc hắn hiện tại liền chính mình đều an ủi không được, kia chính là Tiêu Sở Hà a, là cháu trai hắn yêu thương nhất, hắn còn trẻ như vậy, sao có thể chết đâu......

"Nguyệt Ly a, là cô sai rồi." Tiêu Nhược Cẩn thở dài nặng nề, trong giọng nói thậm chí có chút nghẹn ngào, "Nếu cô biết năm đó phế truất hắn, cho hắn rời đi Thiên Khải sẽ làm hắn chịu nhiều khổ như vậy, cô mặc dù phải giết hết những tên đại thần buộc tội hắn, cũng muốn đem hắn lưu tại bên người. Sở Hà là hài tử mà cô yêu thương nhất, hắn ưu tú như vậy, cô cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, cớ sao mọi chuyện giờ lại thành như thế này đâu?"

"Hoàng huynh......"

"Tiểu thập tứ, cùng cô rời cung đi, cô muốn đi xem hắn!" Tiêu Nhược Cẩn xoay người đối với Lan Nguyệt Hầu nói.

"Nhưng còn sự vụ trong triều làm sao bây giờ? Hoàng huynh ngài là hoàng đế a......" Lan Nguyệt Hầu có chút khó xử nói.

"Trong triều sự vụ trước giao cho quốc sư cùng thái sư xử lý đi, ngươi nói đúng, cô là hoàng đế, nhưng cô cũng là phụ thân, hài tử của mình còn sống không bao lâu, chẳng lẽ làm phụ thân, ngay cả tư cách đi xem hắn cô cũng không có sao?" Tiêu Nhược Cẩn lạnh lùng nói, nhưng trong giọng nói lại là nồng đậm tự trách cùng hối hận, "Là cô thua thiệt Sở Hà, hiện giờ cô chỉ muốn nhiều bồi thường cho đứa bé này, mong rằng nó có thể tha thứ cho cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro