Cuộc đời phù du #5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoa Cẩm, xin ngươi một việc?" Đêm khuya, Tiêu Sắt tỉnh lại, nhìn Hoa Cẩm đang dựa vào mép giường nghỉ ngơi, nhẹ giọng nói, "Hiện tại cũng chỉ có ngươi có thể giúp được ta."

"Ngươi nghĩ kỹ sao? Ngươi xác định muốn làm như vậy?" Hoa Cẩm đoán được Tiêu Sắt sẽ nhờ nàng hỗ trợ, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy.

"Tính thời gian, hoàng thúc của ta có lẽ đã sắp quay lại, ta hy vọng trong khoảng thời gian cuối cùng này, ta có thể thanh tỉnh vượt qua."

Tiêu Sắt rũ xuống đôi mắt, hắn cam tâm sao, kỳ thật là không, hắn vẫn còn nhiều việc chưa làm. Chính là không cam tâm thì sao, sự thật bày ra trước mặt, hắn đã là người gần đất xa trời. Thế nên, hiện tại hắn chỉ nghĩ muốn sống thật tốt, thật khỏe vào những ngày tháng cuối cùng, ít nhất có thể làm hắn hoàn chỉnh nghe nhớ mọi người xung quanh đối tốt với hắn, như vậy, dù cho phải chết hắn vẫn sẽ mang theo mỉm cười.

"Hảo." Hoa Cẩm mím môi, "Ta lần này thi châm sẽ phong bế ẩn mạch cùng các đại huyệt của ngươi, bảo đảm ngươi thoạt nhìn cùng thường nhân vô dị. Tuy nhiên, cách làm này sẽ khiến tuổi thọ của ngươi bị rút ngắn. Nếu ngươi không làm như vậy, lấy y thuật của ta còn có thể làm ngươi sống thêm vài năm, nhưng nếu ngươi một hai phải làm, nhiều nhất 3 tháng, ngươi sẽ vì gân mạch khô kiệt mà chết. Ta cuối cùng hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi xác định không hối hận?"

"Không hối hận." Tiêu Sắt tuy rằng vẫn có chút suy yếu, nhưng ngữ khí thốt ra lại thập phần kiên định, "Đây là tâm nguyện của ta, chẳng sợ tuổi thọ giảm ngắn, ta cũng tuyệt không hối hận."

Theo một cây lại một cây ngân châm đi vào thân thể, Tiêu Sắt đầu tiên là cảm giác được một trận kịch liệt đau đớn, nửa nén nhang sau, sắc mặt trắng bệch của hắn dần dần khôi phục một ít khí sắc, tuy thoạt nhìn vẫn là ốm yếu hư nhược, bất quá so với vừa rồi quả thật đã tốt hơn không ít.

"Đa tạ." Tiêu Sắt chân thành hướng về phía Hoa Cẩm nói lời cảm tạ, theo sau trong giọng nói mang lên một chút khẩn cầu, "Ngàn vạn đừng nói cho đám người Lôi Vô Kiệt! Xem như ta cầu ngươi." Tiêu Sắt cả đời này chưa bao giờ cầu xin bất luận kẻ nào, nhưng hắn hiện tại lại khẩn cầu Hoa Cẩm thế hắn giấu giếm việc này.

"Ta đáp ứng ngươi." Hoa Cẩm thở dài một hơi, gật đầu đồng ý.

.

Quả nhiên như Tiêu Sắt dự đoán, sáng sớm ngày thứ hai, Lan Nguyệt Hầu cũng đã chạy tới Lôi gia bảo. Lúc này Tiêu Sắt trải qua Hoa Cẩm thi châm, tinh thần đã tốt không ít. Nhưng Tiêu Sắt trăm triệu không nghĩ tới chính là, cùng Lan Nguyệt Hầu cùng nhau tới, còn có phụ hoàng của hắn, Minh Đức Đế Tiêu Nhược Cẩn.

"Phụ hoàng?" Tiêu Sắt ngồi dậy nhìn nam nhân đứng ở cửa, hắn có chút không dám tin tưởng, Tiêu Nhược Cẩn thế nhưng sẽ ném xuống một đống sự vụ, cả kiệu cũng không ngồi, cứ thế ra roi thúc ngựa chạy tới Lôi gia bảo xem hắn.

"Ai, Sở Hà, là phụ hoàng." Tiêu Nhược Cẩn nhanh chân bước lại gần Tiêu Sắt, phất đuôi áo, ngồi ở cạnh mép giường.

Hắn đau lòng nhìn nhi tử mà mình thương yêu nhất hiện giờ cốt sấu như sài, yếu đuối mong manh. Sở Hà của hắn đã từng tiêu sái hiên ngang, là viên minh châu lóa mắt nhất Bắc Ly, là bảo bối trong lòng hắn. Vậy mà mấy năm ngắn ngủi, biến thành bộ dạng như giờ, triền miên giường bệnh, mệnh huyền một đường.

"Sở Hà a, là phụ hoàng thực xin lỗi Nhược Phong, cũng thực xin lỗi ngươi." Tiêu Nhược Cẩn rốt cuộc tại căn phòng nho nhỏ này, chấp nhận cúi đầu, thừa nhận năm đó Lang Gia vương mưu nghịch là do hắn sai , "Phụ hoàng hứa với ngươi, sau khi trở về phụ hoàng sẽ ban thánh chỉ chiếu cáo tội mình, thừa nhận Nhược Phong vô tội, đem bài vị của hắn đưa vào Thái Miếu cung phụng hương khói. Sở Hà, ngươi có thể tha thứ phụ hoàng sao?"

"Phụ hoàng, Lang Gia vương thúc sự tình đã qua đi rất nhiều năm, dù cho trong lòng nhi thần từng có hận, thì đều theo thời gian gột rửa trôi hết." Tiêu Sắt nghe Tiêu Nhược Cẩn nói xong quả thật có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ là nhìn hắn cười cười, như nhau năm đó thiên chi kiêu tử Tiêu Sở Hà, "Phụ hoàng, nhi thần đã không còn thời gian cùng tinh lực để suy nghĩ những việc đó, quãng đời còn lại, nhi thần chỉ nghĩ làm những gì mình muốn làm. Biến trở về một cái tiểu hài nhi vô ưu vô lự, có phụ hoàng yêu thương, có huynh trưởng sủng nịch, có ái nhân cùng bằng hữu bảo hộ."

"Được, Sở Hà, vô luận ngươi muốn cái gì, phụ hoàng đều đáp ứng ngươi." Tiêu Nhược Cẩn giang tay ôm hắn vào lòng, nhẹ vỗ. Đã từng, hắn đúng là có ý định lập Tiêu Sở Hà làm Thái tử, hoặc là nói hắn chỉ muốn để lại ngôi vị hoàng đế cho đứa nhỏ mà hắn yêu thương nhất, nhưng hiện tại thương hải tang điền, hắn chỉ hy vọng đứa con trai này của mình có thể vui sướng hạnh phúc. Như vậy là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro