Cuộc đời phù du #18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Sắt chỉ cho mình một buổi tối để khổ sở, sáng sớm ngày hôm sau hắn liền khôi phục nguyên dạng, ngoại trừ ánh mắt hơi có chút sưng ra, liền không có bất kỳ cái gì khác thường. Hắn ăn cháo Từ quản gia bưng tới, nội tâm tính toán thời gian, Tiêu Lăng Trần hẳn là đã nhận được truyền tin của hắn, dựa theo bước chân của hắn, mấy ngày nay hẳn là cũng có thể đến Thiên Khải, đợi đến khi hắn đem chuyện cần giao phó nói xong, hắn có thể an tâm đợi đến sinh thần của Minh Đức Đế, sau đó tìm một nơi không có người, chính mình yên lặng chết đi.

Không ngoài sở liệu của Tiêu Sắt, chạng vạng hai ngày sau, Tiêu Lăng Trần liền đến Thiên Khải thành, thẳng đến Tuyết Lạc sơn trang của hắn.

"Ngươi trong thư nói có việc gấp bảo ta lập tức chạy về Thiên Khải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Lăng Trần thở không ra hơi rót cho mình chén trà, uống xong mới hỏi Tiêu Sắt. Bởi vì Minh Đức đế đã hạ chỉ sửa lại án xử sai cho Lang Gia vương Tiêu Nhược Phong, cho nên hắn tạm thời cũng không có ý định trở về Thiên Khải thành, lần này trở về là bởi vì Tiêu Sắt cấp tin.

Tiêu Sắt móc ra một cái hộp gấm tinh xảo đưa cho Tiêu Lăng Trần, nhìn hắn nghiêm túc nói, "Trừ ngươi ta cũng không nghĩ ra ai khác có thể giúp ta làm chuyện này. Lăng Trần, lời ta nói kế tiếp ngươi phải nghe cẩn thận, ta chỉ nói với ngươi lần này."

Tiêu Lăng Trần thấy Tiêu Sắt vẻ mặt nghiêm túc cũng biết phỏng chừng là thật sự có đại sự gì muốn giao cho hắn, vì vậy cũng nghiêm mặt nhìn hắn, "Ngươi nói đi, ta nhất định nhớ kỹ."

"Trong hộp gấm này là thư ta viết, cứ nửa năm ngươi lại gửi một phong thư đến Thiên Khải, cho phụ hoàng, hoàng thúc, Nhị ca và Tiểu Thất. Phụ hoàng ta viết phân lượng hai mươi năm, hoàng thúc, Nhị ca và Tiểu Thất ta viết bốn mươi năm, hẳn là đều đủ rồi, xin ngươi nhất định phải nhớ đúng hạn giúp ta gửi những thư này đi." Tiêu Sắt nhìn Tiêu Lăng Trần, trong giọng nói tràn đầy kiên định.

"Ngươi đây là có ý gì?" Tiêu Lăng Trần mơ hồ có chút dự cảm không tốt, "Ngươi không phải đã khỏe rồi sao? Chỉ là không thể luyện võ mà thôi, thư này vì sao ngươi không tự mình gửi đi?

"Ta không sống được đến lúc ấy, Lăng Trần." Tiêu Sắt trong lòng tràn đầy chua xót, "Ta cũng hy vọng là chính mình đem những bức thư này gửi đi a~ Thế nhưng là ta không có nhiều thời gian! Kỳ thật ta căn bản cũng không có khỏi hẳn, ta chỉ là xin thêm ba tháng sinh mệnh mà thôi, ba tháng sau, ta liền muốn triệt để rời khỏi thế giới này." Hắn suy đi nghĩ lại vẫn là đem chân tướng nói cho Tiêu Lăng Trần.

"Cái gì??" Tiêu Lăng Trần mạnh mẽ đứng dậy, "Chuyện này ngươi cùng hoàng thúc bọn họ nói sao?"

Nhưng hắn đột nhiên lại nghĩ đến Tiêu Sắt nhờ hắn gửi thư, nhất thời hiểu được dụng ý của Tiêu Sắt, "Ngươi muốn ta giúp ngươi gạt bọn họ?"

"Đúng." Tiêu Sắt cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tiêu Lăng Trần.

"Tiêu Sở Hà ngươi đây là ý gì a?" Tiêu Lăng Trần đỏ hốc mắt hướng hắn quát, "Ngươi nói cho ta biết những thứ này ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Ta muốn trơ mắt nhìn ngươi đi chết, sau đó còn phải giúp ngươi gạt bọn họ, ngươi nói cho ta biết dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì a! Chẳng lẽ ta biết được sẽ không khổ sở, sẽ không bi thương sao?"

"Thực xin lỗi Lăng Trần, ta thật sự không còn biện pháp nào mới tìm ngươi nói những lời này." Tiêu Sắt ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy giãy giụa cùng thống khổ, "Tính, xem như ta cầu ngươi lần này, có được không?"

"Ngươi vì cái gì không nói cho hoàng thúc bọn họ? Mọi người dù sao cũng là thân nhân của ngươi a!" Tiêu Lăng Trần nghẹn ngào nói, "Ngươi chẳng lẽ muốn cho thân nhân của mình ngay cả ngươi chết cũng không biết sao?"

"Ta chỉ là không muốn để cho bọn họ bởi vì ta chết mà cảm thấy khổ sở mà thôi. Nếu có thể lựa chọn, ta cũng muốn sống thật tốt, khỏe mạnh mà sống sót, nhưng ta hiện tại đã không làm được. Thay vì để cho nhiều người cùng ta thống khổ như vậy, chẳng bằng để cho bọn họ cảm thấy ta chỉ là đi nơi khác tiêu dao khoái hoạt. Ít nhất như vậy, lúc ta chết có thể bớt vướng bận một chút, bọn họ cũng có thể không vì ta mà rơi lệ hoặc là đau lòng." Tiêu Sắt đứng dậy, "Cho nên Lăng Trần, ta biết cái này đối với ngươi mà nói rất không công bằng, nhưng ta thật sự hi vọng ngươi tại ta sau khi rời đi có thể giúp ta làm chuyện này được không?"

Tiêu Lăng Trần ở tại chỗ trầm mặc thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Tiêu Sắt đều cho rằng hắn sẽ không trả lời hắn, nhưng hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng rất nhẹ, "Được." 

Sau đó Tiêu Lăng Trần liền ôm hộp gấm kia biến mất trong bóng đêm, không quay đầu lại. Tiêu Sắt nhìn bóng đêm mờ mịt, lộ ra hắn những ngày này tới nay cái thứ nhất chân tâm thật ý nụ cười, nhẹ giọng nói, "Lăng Trần, cám ơn ngươi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro