Cuộc đời phù du #19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng ngày từng ngày trôi qua, Tiêu Sắt có thể cảm giác được kinh mạch của hắn đang từng chút khô kiệt, hắn trở nên càng ngày càng ham ngủ, thân thể đau đớn làm cho hắn thậm chí không có cách nào đứng thẳng thời gian rất dài, dù vậy, hắn vẫn mỗi ngày tiến cung bồi Minh Đức Đế dùng bữa, thậm chí tự mình lo liệu sinh nhật của hắn, hắn biết đây chính là lần cuối cùng hắn có thể cùng phụ hoàng trải qua một lần sinh nhật, hắn muốn lưu lại cho phụ hoàng ký ức tốt đẹp nhất.

"Hai người các ngươi đều chuẩn bị quà mừng sinh thần gì cho phụ hoàng a?" Ngày đó Tiêu Sắt ở trong cung chuẩn bị tiệc mừng thọ, tình cờ gặp được Tiêu Sùng cùng Tiêu Vũ hai người, liền có chút tò mò quà mừng sinh nhật của bọn họ.

"Ta chuẩn bị thọ bình." Tiêu Sùng cười nói, "Tranh và chữ trên đó đều là ta tự tay làm, cũng không biết phụ hoàng có thể để ý hay không."

"Nhị ca có phần tâm ý này, phụ hoàng nhất định vui mừng." Tiêu Sắt cười nhìn Tiêu Sùng, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Vũ, "Tiểu Thất đâu? Chuẩn bị cái gì?"

"Ta vì phụ hoàng viết một bức bách thọ đồ." Tiêu Vũ mím môi, có chút ngượng ngùng, chữ của hắn ở trong ba người là cuối cùng, bất quá cũng coi như là thanh tú, cho nên liền muốn vì Minh Đức đế viết một bức bách thọ đồ làm quà mừng.

"Lễ vật của Tiểu Thất cũng rất có ý nghĩa a." Tiêu Sắt sờ sờ đầu Tiêu Vũ cười nói.

"Quà của hai chúng ta ngươi đều biết, vậy Sở Hà ngươi định tặng cái gì?"

"Bí mật." Tiêu Sắt thừa nước đục thả câu, "Đợi đến ngày đó các ngươi sẽ biết."

Hai người thấy thế, nhao nhao bắt đầu tò mò rốt cuộc Tiêu Sắt chuẩn bị lễ vật như thế nào.

.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến sinh thần của Minh Đức Đế, sau khi nhìn lễ vật của Tiêu Sùng và Tiêu Vũ, trên mặt Minh Đức Đế đã hiện lên nụ cười hài lòng, bất quá hắn chờ mong nhất vẫn là lễ vật của Tiêu Sắt, không biết đứa con trai này của hắn sẽ cho hắn kinh hỉ như thế nào.

"Phụ hoàng ở trong lòng nhi thần như nguyệt chi hằng, như nhật chi thăng, như nam sơn chi thọ, bất khiên bất băng. Như tùng bách chi mậu, vô nhĩ hoặc thừa." Tiêu Sắt chậm rãi đi tới giữa đại điện, hướng Minh Đức đế nghiêng người hành lễ.

"Bởi vậy, nhi thần dâng lên một điệu múa, nguyện phụ hoàng phúc như Đông Hải, nhật nguyệt hưng minh. Tùng hạc trường xuân, xuân thu bất lão, cổ hi một lần nữa, sung sướng viễn trường." Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý thiêu đốt một chút sinh mệnh cuối cùng của mình. Vì ngài múa một khúc này, hy vọng sau này không có nhi thần, ngài vẫn có thể bình an thuận lợi.

"Hảo." Minh Đức Đế cười đến hai mắt đều nheo lại, nhìn nhi tử mình yêu thương nhất trong mắt tràn đầy từ ái, hắn còn chưa từng thấy Sở Hà của mình khiêu vũ, nghĩ đến tất nhiên là cực đẹp.

Thanh nhan bạch sam, thanh ti mặc nhiễm, thải phiến phiêu dật, như tiên như linh, thủy tinh linh phảng phất từ trong mộng cảnh đi tới. Trên trời một vòng xuân nguyệt khai cung kính, nữ tử dưới ánh trăng khi thì nâng cổ tay cúi đầu, khi thì nhẹ nhàng buông tay, quạt trong tay khép lại nắm lấy, giống như bút đi du long hội đan thanh, ngọc tụ sinh phong, trang nhã mạnh mẽ.

Tiếng nhạc thanh linh vang lên bên tai, trong tay chiết phiến như diệu bút, như tơ huyền, chuyển, vung, khai, hợp, vặn, viên, khúc, lưu thủy hành vân nhược long phi nhược phượng vũ.

Mạn vũ nhẹ bước như chim én phục sào, phi nhanh bay lượn như chim khách dạ kinh. Dáng múa mỹ lệ nhàn uyển nhu mỹ, thân thể nhạy bén nhẹ như gió. Dáng múa của hắn diệu thái tuyệt luân, dung mạo của hắn ngọc khiết băng thanh. Tu dung thao hành dĩ hiển kỳ tâm chí, một mình trì tư vu yểu viễn u minh. Chí tại núi cao biểu hiện nga nga chi thế, ý ở nước chảy múa ra tình cảm vô tư.

Ánh mắt mọi người đều nhìn thẳng, bọn họ chưa từng thấy qua một nam tử có thể khiêu vũ đẹp đến như vậy.

Giữa đại điện, một thân bạch y Tiêu Sắt giống như tiên tử rơi vào trần thế, vạt áo rộng thùng thình dưới sự xoay tròn của hắn hoàn toàn bay lên, lụa đỏ trong tay bị hắn nặng nề ném lên, lại nhẹ nhàng rơi xuống, ba ngàn thanh ti rải rác phía sau theo động tác của hắn tung bay trên không trung, hình thành một bức tranh tuyệt mỹ. Một cái nhăn mày một nụ cười của hắn hiển thị rõ phong vận, đầu ngón tay vẽ ra độ cong khiến người ta si mê, một khắc kia phảng phất toàn thế giới đều vùi đầu vào trong vũ đạo của hắn, bọn họ nghe được thanh âm thời gian đứt đoạn, bởi vì vũ động của hắn.

Mà ngay tại một khắc kia, tiếng nhạc im bặt, thân thể Tiêu Sắt giống như diều vỡ nát rơi xuống, không có bất kỳ dấu hiệu nào ngã xuống.

"Sở Hà!"

Tiêu Sắt trong lòng chua xót cười một tiếng, thân thể của mình chung quy vẫn là miễn cưỡng a... Hắn nhắm mắt lại để mặc mình ngã xuống, nhưng không giống như tưởng tượng rơi vào trên mặt đất lạnh như băng, ngược lại rơi vào trong một cái ôm ấm áp, cỗ đàn hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi của hắn, làm cho hắn chỉ muốn đắm chìm trong cái ôm này, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro