Cuộc đời phù du #20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi sao lại quay lại rồi?" Tiêu Sắt gian nan mở hai mắt ra, thấy được đôi mắt đỏ bừng của Vô Tâm, hắn muốn cười an ủi Vô Tâm một chút, nhưng máu tươi lại tranh nhau từ khóe miệng hắn tuôn ra.

"Tới bắt phu nhân không nghe lời ta về nhà." Vô Tâm giơ tay lau máu tươi bên môi Tiêu Sắt, nhưng vô luận hắn lau thế nào cũng lau không hết, máu tươi nhuộm đỏ tăng bào của hắn, cùng với trường bào màu trắng mà Tiêu Sắt mặc hôm nay.

"Ngươi như thế nào như vậy ngốc a Tiêu Sắt, tại sao muốn đẩy chúng ta?"

Tiêu Sắt nghiêng đầu nhìn, ở bên cạnh Vô Tâm chính là Lôi Vô Kiệt cùng Đường Liên, hắn biết, bọn họ chung quy vẫn là minh bạch hết thảy.

.

Thì ra ngày đó ba người vốn đã rời khỏi Thiên Khải thành định tự mình trở về, nhưng đến lúc chia tay Vô Tâm mới đột nhiên cảm thấy tất cả chuyện này quá mức kỳ quặc, rõ ràng lúc trước Tiêu Sắt có tình với bọn họ, tại sao đột nhiên lại muốn đuổi bọn họ đi? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, thẳng đến khi hắn nhận được tin tức người của mình truyền đến, nói Tiêu Lăng Trần bí mật vào thành, cỗ bất an trong lòng hắn càng ngày càng mạnh, cho nên dứt khoát cùng Đường Liên và Lôi Vô Kiệt tìm một khách điếm trong Thiên Khải thành ở lại, đợi đến sau khi Tiêu Lăng Trần rời khỏi Thiên Khải thành, ba người bọn họ liên thủ chặn hắn lại, cũng từ trong miệng hắn biết được chân tướng sự tình, lúc này mới vội vàng chạy về. Không nghĩ tới vẫn chậm một bước.

"Ngự y! Mau truyền ngự y!" Tiêu Nhược Cẩn lảo đảo từ trên vị trí chủ vị đi xuống, nhào tới bên người Tiêu Sắt, cũng không dám vươn tay chạm vào hài tử hắn yêu thương nhất, Sở Hà của hắn quá yếu ớt, tựa như lưu ly dễ vỡ kia, giống như nhẹ nhàng chạm vào sẽ chia năm xẻ bảy, hắn không dám chạm vào.

"Phụ hoàng vô dụng thôi." Tiêu Sắt gian nan mở miệng, "Để cho các triều thần đều đi xuống đi....Ta muốn...ở một mình với các ngươi một lát."

"Tốt! Ngươi muốn cái gì phụ hoàng đều đáp ứng ngươi! Đều đi xuống! Toàn bộ đều đi xuống!"

"Vốn... là muốn gạt các ngươi... để cho ta một mình an tĩnh rời đi." Tiêu Sắt nhìn một vòng người vây quanh hắn, "Nhưng hiện tại, hình như là giấu không được a..."

"Tiêu Sắt, ngươi chống đỡ, chúng ta dẫn ngươi đi tìm Hoa Cẩm! Ngươi nhất định phải chống đỡ!" Lôi Vô Kiệt đã khóc đến thở không ra hơi, hắn không muốn Tiêu Sắt rời khỏi hắn!

"Vì cái gì gạt chúng ta a?" Đường Liên cũng hiếm thấy mà bộc lộ tâm tình ra ngoài, "Liền tính ngươi thật sự trị không hết, vì sao không cho chúng ta  bồi ở bên cạnh ngươi? Tiêu Sắt, ngươi có đau hay không a..." 

Hắn không dám nghĩ Tiêu Sắt ôm tâm tình như thế nào đem bọn họ từng chút từng chút đẩy ra, một mình vượt qua đoạn thời gian cuối cùng này. Hắn dường như luôn suy nghĩ cho người khác, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ cho chính mình.

"Bởi vì... không muốn nhìn thấy các ngươi... vì ta khổ sở... đều không cần... khóc, ta... cả đời này ở thời gian cuối cùng... có bằng hữu... có người yêu... có thân nhân, ta đã không có bất kỳ tiếc nuối nào..." Tiêu Sắt giơ tay lên tựa hồ là muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng chung quy không có bắt được, ở giữa không trung liền mất đi khí lực, vô lực rủ xuống.

Hắn ở trong lòng ngực Vô Tâm khép hai mắt lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, giống như là mơ một giấc mộng đẹp, vĩnh viễn ngủ say ở ngày đó.

"Sở Hà!"

"Tiêu Sắt!"

"Lục ca!"

"Tiểu Lục!"

Lôi Vô Kiệt cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Tiêu Sắt buông xuống, ý đồ dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm hắn, nhưng không có chút tác dụng nào, lúc này đây, hắn rốt cuộc không thể mang đến cho người hắn yêu một chút ấm áp nào nữa.

Vô Tâm nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Sắt, nhưng nước mắt đáy mắt rốt cuộc không ngừng được, từng chút từng chút rơi trên thảm, biến mất vô tung vô ảnh.

Đường Liên dùng khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Tiêu Sắt, hắn biết Tiêu Sắt thích sạch sẽ nhất, khẳng định không hy vọng lúc mình chết bẩn như vậy, hắn sẽ thay hắn lau sạch sẽ, không để lại dấu vết.

.

Ngày đó, là ngày đen tối nhất của tất cả mọi người, bọn họ có người mất đi đứa con mình yêu thương nhất, có người mất đi huynh đệ tốt nhất, có người mất đi tình cảm chân thành của cuộc đời này.

Ngoài cửa nổi lên tuyết nhỏ, ngày này rốt cục kết thúc...

Ngày đó Tiêu Nhược Cẩn khó thở công tâm, trực tiếp phun ra một ngụm máu hôn mê. Sau khi tỉnh lại hắn giống như là trong một đêm già đi hai mươi tuổi. Về sau cho đến khi hắn chết, cũng không còn trải qua thêm một lần nào sinh nhật. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ, nhi tử mà hắn yêu thương nhất, đã chết vào sinh nhật của hắn.

Sau đó, vào năm thứ mười sau khi Tiêu Sắt qua đời, Minh Đức đế Tiêu Nhược Cẩn băng hà, truyền lại cho nhị hoàng tử Tiêu Sùng. Tân đế sau khi lên ngôi phong Tiêu Vũ làm nhiếp chính vương, hai người tuân theo nguyện vọng khi còn sống của Tiêu Sắt, chăm lo việc nước, vì Bắc Ly sáng tạo tân thịnh thế.

Cuối cùng, Vô Tâm bọn họ đem tro cốt của Tiêu Sắt chôn ở trong một mảnh rừng đào cách Thiên Khải thành hơn mười dặm, sau đó đều tự tách ra.

Vô Tâm trở về Thiên Ngoại Thiên, Đường Liên trở về Tuyết Nguyệt thành, Lôi Vô Kiệt đi Kiếm Tâm mộ, bọn họ cả đời, cũng chưa từng đặt chân qua tòa Thiên Khải thành kia...

___________

▶ Đây là ending dành cho người thích ngược. Nếu thích SE mấy nàng có thể dừng cuộc chơi tại đây, nếu thích HE thì vui lòng next sang chương kế, tks❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro