Hồi quang #PN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại lái la. Mọi người đã có một ngày Chủ nhật vui vẻ chứ(●'◡'●)

_____________

Phía trước ngắm tuyết rơi, phía sau xem Kính Hồ.

.

Tuyết Lạc Sơn Trang không phải một tòa sơn trang mà chỉ là một gian khách điếm, hơn nữa còn là một gian khách điếm vô cùng rách nát, trong phạm vi trăm dặm chỉ có duy nhất một khách điếm này, cũng không biết lão bản nơi đây vì sao không chịu bỏ ra chút ngân lượng tu sửa lại.

Nhưng vị trí của nó lại cực hảo. Nó tựa lưng vào một ngọn núi cao, mặt hướng ra một con sông lớn. Muốn vượt qua ngọn núi đó cần mất rất nhiều thời gian, mà đi qua con sông này cũng không phải dễ dàng, cho nên nói nếu không phải cố ý đi tìm, Tuyết Lạc sẽ là một nơi tuyệt hảo để lánh đời.

Cũng bởi vì vị trí địa lý như vậy, người đi đường nếu vô tình đi ngang qua, đều sẽ chọn tạm dừng chân ở nơi này..

Cho nên, sinh ý của Tuyết Lạc Sơn Trang, có khi tốt khi xấu.

.

"Thời tiết này, thay đổi bất thường, vừa rồi còn tốt sao đột nhiên lại có tuyết rơi chứ?" Đoàn người vừa oán giận thời tiết vừa đi vào Tuyết Lạc Sơn Trang.

"Lý huynh, chúng ta liền nghỉ ngơi tại đây đi, tuyết này cũng không biết khi nào mới ngừng!" Người đi đầu chủ động ngồi xuống "Đường tuyết không dễ đi a."

"Lưu hiền đệ lời này sai rồi, nếu chậm trễ thời gian giao hàng thì không biết phải làm sao." Người được gọi là Lý huynh nhìn thời tiết bên ngoài, thở dài "Ai, lần đầu tiên mở cửa tiếp nhận sinh ý liền gặp phải thời tiết như này."

Nói chuyện hồi lâu cũng không thấy tiểu nhị lại đây, Lưu quay đầu tìm, vừa chuyển đầu liền nhìn đến bên người đứng một tên thiếu niên mặc hồng y.

"Ngươi khi nào đứng ở chỗ này, như thế nào lại không tiếng động??" Lưu hoảng hốt, vỗ vỗ bộ ngực "Làm ta sợ muốn chết."

"Khách quan, dùng bữa hay ở trọ." Hồng y thiếu niên giơ lên một nụ cười rạng rỡ.

"Phiền toái tiểu nhị làm chút canh nóng và thay chúng ta chọn một bầu rượu ngon, chúng ta muốn làm ấm cơ thể một chút." Lý ngồi xuống.

"Rượu chiêu bài của khách điếm bọn ta có tên Phong Hoa Tuyết Nguyệt, mát mẻ như gió, nhu mỹ như hoa, yên tĩnh như tuyết, lạnh lẽo như nguyệt, khách quan muốn hay không nếm thử?" Hồng y thiếu niên giới thiệu.

"Cái gì phong, cái gì tuyết a, nghe liền thấy lạnh, bọn ta muốn rượu mạnh ấm người." Lưu xua tay.

Lý cười "Lưu hiền đệ bình tĩnh, chắc đây là loại rượu tốt nhất của khách điếm này, bằng không cũng sẽ không tôn sùng như thế. Vậy liền lấy cho bọn ta một vò uống thử đi."

Hồng y thiếu niên gật gật đầu rời đi, giây lát sau, một cô nương cầm thương bước vào, phía sau còn đi theo một vị nam tử trẻ tuổi đầu đội mũ che.

Đám người ngồi trong lập tức khẩn trương, hàng hóa của bọn họ còn để ở bên ngoài, nếu là đánh cướp...

"Sư tỷ, bắt được con thỏ sao?" Hồng y thiếu niên hỏi.

Cô nương kia dậm chân, đáp "Trời tuyết dày quá, ta không thấy rõ, chỉ bắt được hai con, đặt ở bên ngoài."

"Nga đúng rồi." Hồng y thiếu niên hướng về phía vị nam tử nhìn có vẻ trầm ổn nói "Đại sư huynh, ngươi để Phong Hoa Tuyết Nguyệt ở đâu? Ta tìm không thấy."

"Để ta đi lấy." Người trẻ tuổi bước nhanh vào hậu viện.

"Vài vị khách quan, tổng cộng 160 quan tiền." Hồng y thiếu niên gảy gảy bàn tính.

"Cái gì!" Lưu trừng lớn mắt "Chúng ta có đặt tay gấu hay nhân sâm linh chi sao?? Hơn nữa đồ ăn các ngươi còn chưa đem lên đã muốn thu tiền??"

"Khách qua thông cảm, quy củ của khách điếm, trả tiền rồi mới đưa đồ ăn." Hồng y thiếu niên gãi gãi đầu.

"Các ngươi là hắc điếm cố ý nâng giá ép người đi." Lưu bất mãn "Một cái khách điếm rách nát thì có món gì quý chứ."

"Đồ ăn đúng là không đắt, đắt chính là Phong Hoa Tuyết Nguyệt." Hồng y thiếu niên giải thích, rồi như không chắc chắn lắm mà xoay đầu hỏi "Ta có nói sai giá không?"

Nhìn theo phương hướng của hắn, đoàn người mới chú ý tới phía sau quầy ngồi một người, nói đúng hơn là một tên hòa thượng.

"Không sai, là giá đó." Hòa thượng kia, một tay chống đầu, một tay khép lại sổ sách, thở dài "Nhưng là chúng ta tháng này lại muốn chi nhiều hơn thu rồi."

"Quả nhiên là hắc điếm, hoá ra đang trêu đùa chúng ta đâu" Lưu tức giận vỗ bàn, mặt đỏ bừng.

"Hiền đệ tạm thời đừng nóng nảy." Lý giữ chặt Lưu "Vài vị này, ta xem cũng không giống người bất nghĩa, có lẽ phối phương của loại rượu kia có thành phần gì trân quý khó tìm đi."

"Lưu huynh, đừng nghĩ tốt thế. Bọn họ chính là khi dễ chúng ta là người từ nơi khác đến, đối bản địa không quen, cố ý hét giá." Lưu bất bình.

"Hôm nay có tuyết đầu mùa a." Người trẻ tuổi mặc áo tím rời đi đã quay lại, đem một bầu rượu đặt lên bàn "Rượu này, xem như ta mời các ngươi."

"Chẳng lẽ bên trong có bỏ thuốc?" Lưu nghi hoặc.

"Xin hỏi vị huynh đài này, tuyết đầu mùa, thì có gì cần lưu ý sao?" Lý hỏi "Chúng ta là lần đầu tiên đi ngang qua nơi này, phong tục nhân tình không hiểu nhiều lắm, có gì đắc tội xin bỏ qua cho."

"Không cần chú ý gì." Người trẻ tuổi mặc áo tím lắc đầu "Chỉ là thời điểm tuyết đầu mùa rơi, luôn khiến lòng người lạnh giá, không thể nào cao hứng nổi."

Đây là ý gì? Đoàn người như lọt vào trong sương mù.

Lý ngửi ngửi thấy hương rượu, ánh mắt sáng lên, rót chén uống một ngụm "Rượu ngon!"

Hương rượu sau khi mở nắp liền lan tràn khắp không gian, mọi người đều tò mò, lại nghe thấy Lý ngợi khen, những người còn lại cũng nhanh chóng tự rót cho mình một chén rượu đầy, nâng lên môi nhấm nháp.

Quả nhiên là rượu ngon!

Lý đứng dậy, móc ra ngân lượng đặt ở trước quầy "Xin các vị thứ lỗi cho hành động vô lễ vừa nãy của chúng ta, đây là tiền cơm cùng tiền thưởng."

Nhưng hòa thượng kia chỉ lấy mười lượng, dư lại đẩy cho Lý "Hắn nói, rượu hắn mời."

Nhìn bộ dáng khó hiểu của Lý, hòa thượng cười cười "Xem như các ngươi gặp may mắn."

"Có thư gửi đến." Vị cô nương đứng ở cửa, giơ tay tiếp nhận bồ câu đưa tin, gỡ xuống ống trúc trên đùi bồ câu, mở ra.

Trên tờ giấy chỉ viết một chữ: Rượu

"Bách Hiểu Đường là tính chuẩn hôm nay sẽ có tuyết rơi sao?" Cô nương cười.

"Chắc là đi hỏi Phi Hiên." Hồng y thiếu niên nói "Tên đó tính thời tiết luôn luôn chuẩn xác."

"Không tới nửa ngày, mấy người còn lại cũng sẽ gửi thư đến." Người trẻ tuổi mặc áo tím khoanh tay đứng ở dưới hành lang "May mà đợt rồi ta ủ khá nhiều."

"Nhưng Lang Gia quân bên kia làm sao bây giờ, người khác chỉ hỏi một vò nhưng Tiêu Lăng Trần lại thích kêu cả một lu, hắn uống hết sao??" Hồng y thiếu niên lẩm bẩm.

Lang Gia quân? Tiêu Lăng Trần?

Lang Gia vương!

Này vài vị, đều là thân phận khó lường a, thất kính, thất kính?!

"Chư vị mới vừa rồi có nhắc tới Lang Gia vương, giữa các ngươi quen thân lắm sao?" Lý chắp tay hành lễ.

"Quen sao?" Cô nương nghiêng đầu nhìn về phía ba người còn lại.

"Cũng không quen lắm." Hòa thượng mở miệng, giơ tay phủi phủi bông tuyết rơi vào khách điếm "Trừ bỏ tết nguyên tiêu năm rồi có tới một lần, hắn cũng đâu có đến nữa, đúng chứ?!"

"Lang Gia vương đã tới!" Lưu kích động "Tại đây? Thật sự?"

"Hắn hưng phấn cái gì a." Hòa thượng hỏi Hồng y thiếu niên bên cạnh.

"Hiền đệ này của ta kính nể Lang Gia vương đã lâu." Lý chắp tay "Chư vị chớ trách."

"Vì sao kính nể?" Người trẻ tuổi mặc áo tím thắc mắc.

"Vị vương gia này có can đảm trảm tấu yêu nhân mê hoặc triều cương, mấy lần ngăn cản Nam Quyết xâm chiếm, bảo hộ biên cảnh Bắc Ly. Quân công chồng chất lại cự tuyệt quan to chức lớn, hàng năm lãnh binh bên ngoài, chân tâm hộ quốc." Lưu một hơi nói không ngừng "Dạng này nhân tài ái quốc, sao có thể không làm người khâm phục đâu?"

"Đúng vậy, ta cũng thường nghe người ta nói về phong thái của vị Lang Gia vương này." Lý tán đồng "Thời Minh Đức đế a, vị Vương gia này từng ngăn cơn sóng dữ, dưới tình huống binh lực địch ta kém xa, vẫn có thể đánh lui Nam Quyết. Rồi sau khi Nam Quyết lui binh, Lang Gia quân cũng chưa từng khinh nhục bá tánh vô tội, thậm chí còn kiến tạo nơi an cư cho những người vì chiến loạn mà lưu lạc. Hiện giờ biên cảnh chính là Bắc Ly Nam Quyết quân dân thân như một nhà..."

"Thu dân tâm, về mình dùng, nhìn xa hiểu rộng, thật là một người phi phàm a." Lưu cảm thán.

À, bức thư năm đó đề xuất thu hoạch dân tâm còn đặt ở trên phòng chữ Thiên số 1 đâu.

"Ta còn nghe nói, lúc ấy Nam Quyết Thái Tử nhìn thấy Lang Gia vương trực tiếp bị dọa phá gan, mặt mày xám xịt dẫn theo 60 vạn đại quân của hắn trở về Nam Quyết, mãi cũng chưa gượng dậy nổi, Lang Gia vương bởi vì đắc thắng không dễ, kích động rơi lệ." Những người đi theo cũng hùa theo kể về những gì mình biết.

Bốn người nghe xong chỉ lắc lắc đầu cười cho qua. Sự thật cũng không hẳn là thế, Ngao Ngọc không có bị dọa phá gan, nhưng đúng là có một đoạn thời gian chưa gượng dậy nổi.

.

Viện quân của Bắc Ly không ngừng nghỉ, gấp rút lên đường, theo sau là Tiêu Lăng Trần đầu đội mũ quan cột vải trắng.

Tướng lĩnh đến, sĩ khí quân binh Bắc Ly tăng vọt, cơ hồ trong nháy mắt công phá phòng tuyến của Nam Quyết.

Thấy thế trận không ổn, Ngao Ngọc liền ra lệnh thu hồi binh, đang lúc quay đầu lại nghe Tiêu Lăng Trần hát vang:

"Sương trên lá hẹ, sao tan nhanh? Sương tan rồi mai lại rơi xuống, còn người đã khuất biết bao giờ về." ***(Bài thơ: Giới lộ - 薤露 (Khuyết danh Trung Quốc))

Ngao Ngọc suýt nữa ngã xuống ngựa.

Từ đó lúc sau, Nam Quyết vô luận phái ra nhiều ít binh mã, Bắc Ly luôn là có thể chuyển nguy thành an.

Ngao Ngọc không khỏi hoài nghi, Tiêu Lăng Trần hát khúc bi ca kia, có phải là đang trù ẻm gì hắn không.

"Nam Quyết Thái Tử, cuối cùng thành chê cười" Lưu lại đổ một chén rượu, cười ha ha.

Chê cười?

Ai mà không thành chê cười đâu.

.

Thời điểm cái chén rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy, Lôi Vô Kiệt còn trêu ghẹo "Tiêu Sắt, sao lại ngủ rồi, cũng không báo trước."

"Đừng làm ồn đến hắn." -- Đây là Tư Không Thiên Lạc.

"Có lẽ là do quá say. Ai, lần sau vẫn là không nên để hắn uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt, thân thể hắn còn chưa khỏe sao uống được loại rượu mạnh như vậy." -- Đây là Đường Liên.

"Tiêu lão bản, về phòng rồi hãy ngủ a." -- Đây là Vô Tâm .

...... Một phút, hai phút...

"Tiêu lão bản?"

"Tiêu Sắt?"

"Tiêu Sắt!"

Ngày ấy, Tư Không Thiên Lạc dở xuống một thân ngạo khí, ngồi xuống hành lang khóc nức nở như một đứa trẻ.

Ngày ấy, Đường Liên uống hết toàn bộ rượu mà hắn ủ, ba ngày không tỉnh.

Ngày ấy, Lôi Vô Kiệt quỳ gối trước một cái huyệt động, không màng đôi tay của mình đã trở nên huyết nhục mơ hồ, một lần lại một lần đào đất tuyết, miệng không ngừng lẩm bẩm "phải bắt thỏ, phải nướng cho hắn.."

Ngày ấy, Vô Tâm tẩu hỏa nhập ma, một thân công lực đều phế bỏ.

... Ngày ấy, bốn người, một người một chén rượu, giơ lên cao cao, tựa hồ muốn cùng người nào đối ẩm, sau đó lại vung tay, đem rượu đều đổ trên mặt đất.

.

"Rượu này, còn bán không?" Lưu hỏi "Ta sẽ trả thêm ngân lượng."

"Này phải hỏi lão bản của chúng ta." Lôi Vô Kiệt theo bản năng nói.

"Lão bản của các ngươi đâu?" Lý tò mò.

Bốn người đồng thời nhìn về phía sau núi.

"Lão bản của chúng ta, có lẽ, đang tận hưởng giang hồ."

—— END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro