Hồi quang #12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Sắt mất tích.

Bốn người đem Tuyết Lạc Sơn Trang đào ba thước đất cũng không thể tìm được hắn.

Không có thanh âm đối chiến, cũng không có tiếng hít thở của ai khác ngoài bọn họ, vậy chỉ có một khả năng: Tiêu Sắt tự mình rời đi.

Nhưng dù cho hắn rời khỏi cửa phòng nữa bước, bọn họ cũng sẽ phát hiện. Vậy rốt cuộc hắn là bằng cách nào đi mà không tiếng động như thế...??

.

"Hắn có phải... Hắn tựa hồ thực để ý chiến sự biên cảnh." Tư Không Thiên Lạc lo lắng.

"Ta đuổi theo." Lôi Vô Kiệt xoay người xuống lầu.

"Không cần, tìm được rồi." Vô Tâm mở miệng, một con đom đóm màu lam ở Vô Tâm bên người dạo một vòng, sau đó bay về phía trước "Đi theo nó."

"Nếu hắn thật sự muốn đi biên cảnh, chúng ta muốn cản sao?" Đường Liên hỏi.

Tầm mắt Vô Tâm gắt gao bám theo con đom đóm kia "Kỳ thật, cản không được."

.

"Quyết định?" Cơ Tuyết giữ chặt dây cương.

"Ân." Tiêu Sắt ho nhẹ, quấn chặt trên người áo lông chồn "Vất vả ngươi."

"Sai khiến Bách Hiểu Đường đường chủ làm việc, ngươi tính toán trả cho ta bao nhiêu tiền thù lao?" Cơ Tuyết giơ roi ngựa lên.

Tiêu Sắt nghĩ nghĩ, lắc đầu "Ngươi nói xem."

"Chờ ta trở lại, ta sẽ nói cho ngươi biết thù lao mà ta muốn." Cơ Tuyết quay đầu ngựa lại, chăm chú nhìn hắn "Nếu người khác trả thay, ta sẽ không nhận."

"Ta sẽ suy xét." Tiêu Sắt nghiêng đầu.

"Không cho phép thương lượng." Cơ Tuyết nói xong, liền giục ngựa rời đi.

"Đây rõ ràng là, vô pháp thương lượng a." Tiêu Sắt bất đắc dĩ.

"Tiêu Sắt!" Bốn người đuổi tới.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai mặt nhìn nhau không nói gì.

Mãi đến lúc thân thể Tiêu Sắt bắt đầu run lập cập, Lôi Vô Kiệt mới bừng tỉnh, nhảy xuống ngựa chạy về phía hắn, đem trong tay áo lông cừu khoác ở trên người Tiêu Sắt.

"Xin lỗi." Đôi môi đông lạnh phát ra âm thanh, nhất khai nhất hợp, là Tiêu Sắt trước mở miệng.

"Tiêu lão bản, ta sợ ngươi rồi." Vô Tâm nói không rõ giờ phút này chính mình nên dùng tâm thái nào để đối mặt với hắn.

"Tiêu Sắt, nếu như ngươi nhất định phải đi, ta bồi ngươi." Lôi Vô Kiệt đem dây áo lông trên cổ thắt chặt, thuận tiện nâng tay cọ cọ sườn mặt của Tiêu Sắt, da thịt lạnh lẽo dưới lòng bàn tay khiến hắn run lên "Ta bồi ngươi đi, được không?"

"Không đi." Tiêu Sắt nhấp môi, trên người khoác hai kiện áo lông cừu dày nặng, làm hắn sắp không đứng thẳng được "Yên tâm đi, ta không đi đâu nữa."

"... Tiêu Sắt" Đường Liên nhìn về phương hướng mà Cơ Tuyết rời đi.

"Ta chỉ là có chút không cam lòng." Tiêu Sắt gắt gao nhìn hướng biên cảnh, phảng phất qua đó trông thấy được tà dương như máu, kim ô thiết mã,... Nhưng những cái đó hiện giờ đều cách hắn rất xa, rất xa "Ta biết, Tiêu Sở Hà ta a, chỉ có thể đi đến đây thôi."

Như để chứng thực những lời này, từ sau khi trở về, Tiêu Sắt liền hôn mê, không tỉnh lại.

.

Tin chiến thắng từ biên cảnh cứ mỗi ngày một phong thư, không ngừng truyền đến, chỉ là người nên đọc nó nhất, lúc này vẫn còn đang ngủ say.

Tiêu Sắt lại nằm mơ.

Lần này trong mơ chỉ có mình hắn, hoặc là nói, chỉ có hắn cùng Tiêu Sở Hà.

Tiêu Sở Hà đứng đối diện hắn, một thân hồng y, khí phách hăng hái, trong tay Vô Cực Côn không ngừng vung, sóng lớn nhấc lên đưa bọn họ bao quanh.

Tiêu Sắt cúi đầu, nguyên lai bọn họ đang đứng ở trên mặt nước.

Vì cái gì là mặt nước đâu?

"Tại sao không nói?" Tiêu Sở Hà đến gần.

"Ta đang suy nghĩ." Tiêu Sắt nhìn khuôn mặt của chính mình tuổi 17, rõ ràng là giống nhau đến thế rồi lại khác nhau đến thế "Vì cái gì ta sẽ mơ thấy ngươi."

"Là ngươi không buông tha ta, ta mới đến." Tiêu Sở Hà buông tay, nhất cử nhất động, thiếu niên khí phách.

"Hửm.. Ý ngươi là..." Tiêu Sắt nhìn hắn.

"Ngươi hồi âm cho Bách Hiểu Đường, từng dòng từng chữ đều ám chỉ ngươi muốn đi biên cảnh, nếu không phải Lôi Vô Kiệt thay ngươi viết thư, mà là bất kì ai trong ba người còn lại, e rằng đều có thể nhìn ra." Tiêu Sở Hà chống Vô Cực Côn "Không cần nói với ta, ngươi hao hết trắc trở, từ mật đạo của Tuyết Lạc Sơn Trang rời đi, chỉ là vì đi ra ngoài hóng gió."

"Lúc biết được tin Lang Gia quân binh bại, ta xác thật muốn đi biên cảnh." Tiêu Sắt nói "Nhưng thời điểm ta ở mật đạo, ta liền suy nghĩ, nếu ta chết ở mật đạo, bọn họ sẽ cần bao lâu thời gian để tìm được ta, tìm được ta lúc sau lại sẽ là phản ứng gì?"

Tiêu Sở Hà nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.

"Ta cả đoạn đường đi đều suy nghĩ, ta đi rồi, bọn họ sẽ như thế nào?" Tiêu Sắt cười cười "Kỳ thật ta đại khái cũng đoán được, bọn họ khẳng định là nộ khí công tâm nhưng lại không biết nên đối với ta làm gì bây giờ."

"Ta dựa vào cái gì, một lần lại một lần giày xéo tâm ý của bọn họ." Tiêu Sắt rũ mắt "Giây phút nhìn thấy Cơ Tuyết, ta đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, là ta chấp niệm quá sâu."

Tiêu Sở Hà búng tay một cái "Đáp đúng, ngươi làm Tiêu Sở Hà chấp niệm quá sâu, cho nên ta mới đến để gặp ngươi."

"Nếu không phải vì cái chấp niệm này, ta đã sớm từ giã cõi trần." Tiêu Sắt cười khổ, giọng nói chán chường "Ta mơ thấy ngươi, vậy có phải hay không, ta phải đi."

Tiêu Sở Hà tiến lại gần, vì hắn thắt lại dây áo lông chồn "Thực xin lỗi."

"...Là bởi vì Tiêu Sở Hà không tốt, cho nên Tiêu Sắt mới mệt mỏi như vậy."

"Ngươi cũng thật thú vị." Tiêu Sắt cong cong khóe miệng.

Nghe vậy, Tiêu Sở Hà bất giác cũng cong môi "Cũng thế, cũng thế."

"Ta nên tỉnh lại." Tiêu Sắt nhìn sóng nước cách đỉnh đầu của bọn họ càng ngày càng gần "Cũng đến lúc rồi."

Tiêu Sở Hà cầm trong tay Vô Cực Côn "Đừng sợ, ta thay ngươi mở đường."

"Yên tâm, dù thế nào ta cũng phải hảo hảo nói câu từ biệt."

Nói xong lời này, sóng nước ấp xuống, đem bóng dáng hai người cắn nuốt không còn một mảnh.

.

"Tỉnh?"

"Tiêu Sắt!"

"Ngươi ngủ hơi lâu rồi a."

Đợi cơn mê mang qua đi, Tiêu Sắt cuối cùng cũng nghe rõ bọn họ oán giận.

"Thời tiết như thế nào?" Hắn nghe được thanh âm của chính mình nói.

"Thời tiết rất đẹp a, mấy ngày nữa, là mùa xuân." Lôi Vô Kiệt hí hửng "Lúc đó ta có thể lên núi săn thú, sau đó bắt vài con thỏ đem về nướng cho ngươi ăn."

"Ngươi a." Tiêu Sắt nhắm mắt nằm lại "Ta muốn ra ngoài phơi nắng."

Thời tiết đúng là rất đẹp, ánh mặt trời rọi ở trên người, Tiêu Sắt nằm đó, tận hưởng chút ấm áp đã lâu chưa cảm nhận được.

"Này, trà tô, trong cung phái người đưa đến." Lôi Vô Kiệt đặt nó nơi Tiêu Sắt có thể với tới.

Tư Không Thiên Lạc thử thử độ ấm trên trán Tiêu Sắt "Cuối cùng cũng bớt lạnh."

"Đây là cho ngươi." Đường Liên một tay đem cái chén sứ nhỏ đặt ở trên bàn, một tay thì cầm bầu rượu lớn.

"Đó là cái gì?" Tiêu Sắt hỏi.

"Phong Hoa Tuyết Nguyệt." Đường Liên đáp "Chưa mở nắp, không biết hương vị như thế nào?"

"Ta muốn nếm thử." Tiêu Sắt nói.

"Không được, thân thể ngươi còn không có khỏe hẳn, uống thể uống." Đường Liên cự tuyệt.

"Chỉ một ngụm thôi, đi mà Đại sư huynh." Tiêu Sắt mềm giọng năn nỉ, Đường Liên hết cách đành rót một chén đưa cho hắn. Biết sao giờ... Vĩnh An Vương làm nũng a, luôn luôn làm người không biện pháp chối từ.

"Kính các ngươi." Tiêu Sắt nâng chén rượu, ánh mắt kiên định.

"Đừng kính chúng ta." Vô Tâm lắc lắc tay áo "Kính tương lai còn dài."

"Kính tháng đổi năm dời." Tư Không Thiên Lạc tự rót cho mình một chén đầy.

Đường Liên bưng lên bầu rượu "Kính, thiếu niên."

"Kính con thỏ nướng." Lôi Vô Kiệt nâng chén.

"Ha ha ha..." "Ngươi sao lại thế này."

"... Mây nhẹ, sương mù... tan..." Tiêu Sắt vuốt ve chén sứ, ngửa đầu, bầu trời vạn dặm, mây xanh trong "... Luôn là, thiếu, niên, nơi chốn... quay... về..."

"Phanh"

Cái ly rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.

.

"Phụ hoàng đã ban rượu cho ta." Tiêu Vũ nhìn chằm chằm mảnh vỡ trên mặt đất "Vì sao không tới tận nơi nhìn ta uống cạn."

"Ngươi nghĩ nhiều." Tiêu Sùng thở dài "Phụ hoàng cũng không muốn giết ngươi."

"A" Tiêu Vũ cười lạnh, nhìn ngọc lục lạc bị nghiền thành bột phấn trong tầm tay, trước đó, Lạc Thanh Dương đã mang theo mẫu thân hắn rời đi.

Bằng bản lĩnh của nghĩa phụ, có lẽ rất nhanh cũng sẽ tìm được giải dược.

Chính là có hơi đáng tiếc.

Lúc trước ra lệnh cho Vô Tâm đem Lục ca mang về, là một bước cờ sai a.

"Điện hạ, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, Long Tà lập tức mang ngài ra phủ, cùng trên dưới hai quân hội hợp." Long Tà khuyên "Ngài còn đang đợi cái gì a, điện hạ!?"

Đúng lúc này, Huyền Cùng gấp gáp xông vào Xích vương phủ "... Điện hạ."

Tiêu Sùng theo tiếng quay đầu lại "Chuyện gì?"

"Vĩnh An vương điện hạ, hoăng."

Tiêu Vũ ngẩn ra, gật gật đầu, như đã chờ đến kết quả mà mình mong muốn.

Đoản đao trong tay không chút do dự đâm vào ngực trái, cảnh vật xung quanh cũng dần trở nên mơ hồ. Tiêu Vũ nhìn đến bản thân khi con nhỏ đang quỳ gối tại bậc cửa của Tắc Hạ học cung, Lục ca từng bước một đi đến trước mặt hắn.

"Tiểu Thất" Lục ca gọi hắn, đem áo lông cừu khoác ở trên người hắn, sau đó hướng hắn vươn tay "Trời lạnh rồi, cùng Lục ca đi thôi."

Hắn nâng tay mình đặt lên cái tay kia, dùng sức nắm chặt.

Hảo a, ta nghe Lục ca, Lục ca đi đâu ta liền đi nơi đó. Lần này sẽ không ai tranh giành ngươi với ta...

.

Tiêu Sùng hoang mang chạy về phía cửa chính vương phủ "Đưa ta đi gặp hắn."

"Điện hạ, điện hạ ngài chậm một chút." Huyền Cùng duỗi tay muốn đỡ.

Dưới chân đạp vào khoảng không, Tiêu Sùng ngã xuống bậc thang.

"Điện hạ!" Huyền Cùng, Lăng Thiệu Hàn vội vàng một trái một phải nâng Tiêu Sùng dậy.

Tiểu Lục, Nhị ca còn không có nhìn thấy dáng vẻ khi trưởng thành của ngươi.

Ngươi đi rồi, Nhị ca cũng vô pháp liếc mắt nhìn ngươi lần cuối.

"Ta nhìn không thấy..." Tiêu Sùng đè lại hốc mắt, khàn cả giọng khóc lớn "Vì cái gì nhìn không thấy, vì cái gì!"

"Điện hạ!" Lăng Thiệu Hàn sợ hãi, thanh âm cũng trở nên run rẩy, trước mặt hắn, hai mắt Tiêu Sùng xuất huyết, trộn lẫn nước mắt nhỏ giọt trên nền đất.

.

"Bệ hạ, có tin." Cẩn Tiên đem phong thư đặt trên bàn cho vị đế vương.

"Ân? Là Sở Hà sao?" Tiêu Nhược Cẩn buông tấu chương, giơ tay cầm lấy thư, cẩn thận mở ra.

"Phụ thân, nhi thần vẫn mạnh khỏe, đừng nhớ mong - Sở Hà."

Tiêu Nhược Cẩn đem mấy chữ này nhìn thêm vài lần, rồi lấy một chiếc hộp gỗ đặt cạnh long ngai, mở ra.

Bên trong chứa vài bức phong thư được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề. Tiêu Nhược Cẩn đem thư xếp lại bỏ vào phía trên hộp gỗ.

Nhìn một hồi lâu, mới lấy ra ổ khóa, móc vào hộp, tra chìa, xoay vài vòng rồi rút ra.

Tiêu Nhược Cẩn nâng chiếc hộp gỗ, đi xuống long ngai, từng bước một chậm rãi đi đến trước cửa đại điện.

"Tuyết rơi rồi." Tiêu Nhược Cẩn nhìn không trung lẩm bẩm.

Cẩn Tiên hướng ra ngoài nhìn lại, thời tiết ấm hơn, tuyết cũng bắt đầu rơi xuống.

Không biết có phải hay không ảo giác, bệ hạ, dường như rút hết một thân sức lực, già đi vài tuổi.

.

Minh Đức năm thứ 23, Nhị hoàng tử Bạch Vương Tiêu Sùng may mắn gặp thần y chữa trị đôi mắt, thành công đăng cơ, định niên hiệu - Sùng Hà.

Sùng Hà nguyên năm, xuân về hoa nở.

______________________

▶ Bộ này xem như end rồi, nếu có phiên ngoại mình sẽ đăng sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro