Hồi quang #11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau hôm đó, bọn tiểu nhị phát hiện, cái tên hòa thượng không ưa nói chuyện dường như "sống lại".

Trở nên biết ăn nói hơn, chính là...

"Tiêu Sắt! Ngươi rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu, ngươi đem ly đặt xuống cho ta!"

... Chính là, đối lão bản bọn họ tương đối hung.

Tiêu Sắt phất phất tay, chỉ một cái rũ mắt liền khiến cho Vô Tâm đánh mất lời muốn nói. Bình thường khi muốn từ chỗ Đường Liên lấy thêm rượu, hắn cũng dùng chiêu này, nhưng bọn họ có thể trách nặng hắn sao??

"Tiêu đại lão bản của ta a~" Vô Tâm đem chén rượu sứ đoạt lấy đặt ra xa "Tiểu tăng nghe lời ngươi, đã đem thuốc giải thuật dược nhân uống rồi, vậy ngươi có phải cũng nên nghe lời Tiểu tăng nói hay không??"

Tiêu Sắt liếc mắt nhìn hắn.

"Cầu ngươi nhìn xem Tiểu tăng đáng thương mà mủi lòng có được không." Vô Tâm ngồi xổm xuống "Tiểu tăng biết sai rồi, thỉnh Tiêu lão bản đại nhân có đại lượng, tha thứ tiểu tăng, sau này Tiểu tăng sẽ không tái phạm."

Từ sau khi Vô Tâm uống thuốc giải, cái miệng không biết xấu hổ của hắn giống như được giải trừ phong ấn.

Tiêu Sắt thật sự tò mò, một cái từ nhỏ liền sinh hoạt tại chùa miếu, rốt cuộc là cùng ai học cách ăn nói vậy chứ.

"Liền ngươi cái dạng này, như thế nào làm Đại tông chủ của Thiên Ngoại Thiên." Tiêu Sắt ngồi trên xe lăn nghiêng nghiêng đầu.

"Ta ở trước mặt bọn họ, cũng không phải cái dạng này a." Vô Tâm kéo kéo áo lông chồn để ngừa gió lạnh tiến vào cổ áo Tiêu Sắt "Bọn họ thấy ta, chân đều dọa mềm."

"Lợi hại như vậy?" Tiêu Sắt cảm thấy hứng thú, khóe môi nâng lên.

"Đương nhiên." Vô Tâm gật đầu "Đợi ngươi khỏe hơn, ta mang ngươi đi ngoại vực, để ngươi tận mắt nhìn xem bộ dáng khi ta làm tông chủ."

Tiêu Sắt thở dài "Các ngươi, thật ra không cần phải đem mình vây khốn ở chỗ này."

"Vậy phải xem đem chúng ta vây khốn tại đây là cái gì?" Vô Tâm che lại ngực "Tiêu lão bản chẳng lẽ là muốn đuổi chúng ta đi? Kia, Tiểu tăng phải nhiều thương tâm a."

Cái này hòa thượng...

"Tiêu Sắt, Tiêu Sắt" Lôi Vô Kiệt ở dưới lầu kêu "Ta vừa phát hiện bên cạnh Tuyết Lạc Sơn Trang có một dòng sông có cá a, ta bắt được vài con, đợi buổi tối ta đem nướng cho ngươi ăn, có được không?"

"Ngươi cũng đừng đem cá nướng khét..." Tiêu Sắt không khỏi nhớ tới lúc hắn cùng Lôi Vô Kiệt vừa mới quen nhau, khi ấy Lôi Vô Kiệt vẫn chưa rành nướng cá, cho nên nhiều lần đem cá nướng khét, khó ăn thật sự...

"Sẽ không." Lôi Vô Kiệt lập tức nhảy lên hành lang trên lầu hai "Ta hiện tại nướng cá rất giỏi... Cái kia, chính là nói..."

"Ân?" Tiêu Sắt nhìn về phía hắn. Trên tóc, trên vai hắn còn mang theo chút vụn băng, tám phần là dùng thuốc pháo Lôi gia cho nổ tung mặt hồ.

"Ta... ta vẫn còn chút hữu ích, Tiêu Sắt ngươi đừng đuổi ta đi." Lôi Vô Kiệt hướng ánh mắt trông mong nhìn về phía Tiêu Sắt.

Aiz, xem bộ dáng hắn bây giờ có khác gì chó con cầu chủ nhân đừng vứt bỏ không chứ.

Phỏng chừng đối thoại giữa hắn và Vô Tâm khi nãy, đều bị Tiểu khiêng hàng này nghe được.

"Cơ Tuyết cô nương gửi thư đến." Tư Không Thiên Lạc tiến vào, lắc lắc phong thư trêntay "Tiêu Sắt, lại làm ta nghe được ngươi nói muốn chúng ta đi, ta liền đem người truyền tin của các ngươi đánh vựng ném xuống sông, còn bồ câu đưa thư thì đánh rớt rồi đưa cho Lôi Vô Kiệt nướng."

Nhớ tới nước sông lạnh lẽo tận xương phía ngoài sơn trang, Tiêu Sắt bất giác rụt rụt cổ, người run lập cập.

Đường Liên thấy vậy cũng không nói gì, mà giơ tay cầm lấy chén sứ xanh đựng rượu quơ quơ trước mặt Tiêu Sắt, ôn hòa cười "Hương rượu lần này thế nào, ngọt hơn lần trước không?"

"Ừm, đúng là ngọt hơn trước, hương vị cũng có chút khác." Tiêu Sắt dư vị.

"Ta sửa lại phối phương, thêm chút dược liệu cho ngươi dễ uống." Đường Liên gõ gõ thành chén, làm nó phát ra một tiếng vang thanh thúy "Nhưng mà Tiêu sư đệ, lại làm Đại sư huynh nghe được những lời nói như vừa rồi, vậy thì phối phương lần sau có bỏ thêm cái gì, sư huynh liền vô pháp bảo đảm."

Đe dọa, tuyệt đối là đe đọa. Này không phải Đại sư huynh đứng đắn mà ta biết, này rõ ràng là sói xám khoác da dê a!

Tiêu Sắt khụ khụ một tiếng, vờ như đánh lạc hướng "Thiên Lạc, thư."

"Nha." Tư Không Thiên Lạc đưa thư qua cho hắn "Về phòng rồi xem, bên ngoài dễ cảm lạnh."

"Để ta." Lôi Vô Kiệt chân khí lưu chuyển, hơi ẩm trên người bị hong khô sạch sẽ, lúc này hắn mới yên tâm tiến lên đẩy xe lăn về phòng.

.

"Những việc này, nhất định phải cho hắn biết sao?" Tư Không Thiên Lạc nhìn cửa phòng đóng lại, hỏi.

Vô Tâm đè đè cái trán "Nếu là không cho hắn biết, hắn càng không an tâm."

.

"Tiêu Sắt, trên thư viết gì a?" Lôi Vô Kiệt đầu tiên là đổ ly nước ấm đưa cho Tiêu Sắt, sau đó lại lấy chăn đắp lên đầu gối cho hắn, còn mình thì ngồi xổm cạnh bên.

"Nam Quyết dẫn 60 vạn đại binh, quân đội Bắc Ly thất bại liên tục, mất ba thành trì." Tiêu Sắt tóm gọn thông tin, ngón trỏ gập lên để ở bên môi, đây là thói quen của hắn khi tự hỏi về một vấn đề gì.

Nhưng ở trong mắt Lôi Vô Kiệt, hành động này biểu thị Tiêu Sắt sầu muộn không thoải mái. "Lang Gia quân không phải đến biên cảnh sao, Nam Quyết lợi hại lắm à?"

"Ngao Ngọc rất khó đối phó." Tiêu Sắt liếc mắt nhìn bút mực bên tủ.

Lôi Vô Kiệt lập tức hiểu ý "Ngươi nói, ta viết."

Đợi đem giấy gấp cẩn thận thu vào phong thư, Lôi Vô Kiệt mới quay đầu hỏi "Rất khó giải quyết sao, vậy ta có cần..."

"Chiến trường không phải giang hồ, ngươi không thể đi." Ngồi lâu như vậy Tiêu Sắt đã bắt đầu thấm mệt, đôi tay cầm thư dần buông lỏng, hai phong thư liền nhẹ nhàng bay bay rồi dừng ở trên mặt đất.

Lôi Vô Kiệt cầm lên, xem cũng chưa xem liền đem chúng đặt lại vào trong tay Tiêu Sắt "Vậy ta chỉ cần nhanh chóng đem phong thư này giao tận tay đệ tử Bách Hiểu Đường là được có đúng không?"

"Ngươi không hiếu kỳ trong thư viết gì." Tiêu Sắt giương mắt xem hắn, lại chỉ cảm thấy mí mắt trĩu nặng, trước mặt người bắt đầu bóng chồng.

"Ta không phải ngốc sao." Lôi Vô Kiệt gãi gãi đầu "Bày binh bố trận, ta xác thật không hiểu, nhưng ngươi hiểu a. Ngươi nói, ta làm theo là được."

"Ta tin ngươi, ngươi sẽ không hại ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro