Hồi quang #10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi điên rồi!"

"Ngươi mới điên rồi!" Tại phòng chữ Thiên số một của Tuyết Lạc Sơn Trang truyền đến một tiếng gầm lên, sau đó, âm thanh ho khan liên tục không ngừng vang lên.

Tiểu nhị lo lắng, không biết có nên châm trà bưng đi lên không, đúng lúc hắn đang băn khoăn thì đã có người lướt qua hắn, bưng thuốc vào phòng.

.

Hai tên tiểu nhị còn nhớ rõ, ba ngày trước, thời điểm lão bản bị vài người đưa trở về.

Mới đầu hai người bọn họ chỉ cho rằng khách điếm rốt cuộc có khách nhân tới, lúc nhìn đến hồng y thiếu niên cũng chỉ cảm thấy hơi quen mắt mà thôi.

Sau lại họ mới chú ý tới, lão bản cả người bọc kín mít bị một tên hòa thượng ôm vào trong ngực.

Lão bản nhà bọn họ, cả người trốn trong áo lông cáo, chỉ lộ ra mỗi sườn mặt. Nhưng khuôn mặt ngài ấy nhìn không khỏe, so với áo lông tuyết trắng kia còn muốn trắng hơn vài phần, nếu không phải cô nương đi cùng nhắc nhở, bọn họ còn tưởng rằng...

"Làm phiền, đem bếp lò đưa vào trong phòng giúp ta." Cô nương đó nói "Lại đun chút nước ấm."

"Đại sư huynh, các ngươi trước sắp xếp cho Tiêu Sắt nằm xuống, ta đi tìm đồ chỉnh sửa gian khách điếm này một chút, tránh cho lọt gió vào." Hồng y căn dặn xong liền chạy ra cửa.

Đợi tên hòa thượng kia cùng cái người được gọi là đại sư huynh đem lão bản đưa về phòng, bọn họ hai cái vẫn chưa minh bạch, này đó người là ai a, cùng lão bản quen thuộc lắm à, sao cứ như khách điếm này là nhà của bọn họ thế??

Mặt trời dần lặn bóng, hồng y thiếu niên trên lưng vác vài khối gỗ quay về, như sực nhớ ra mà hướng bọn họ giới thiệu, hắn nói bọn họ đều là bằng hữu của lão bản.

Cái tên trước kia đập phá khách điếm của bọn họ, ăn mặc một thân hồng y là Lôi Vô Kiệt, cô nương xinh đẹp, ôm thương trước ngực gọi Tư Không Thiên Lạc, nam tử nhìn có vẻ ổn trọng nhất trong đám thì gọi Đường Liên, còn cái tên hòa thượng từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói chuyện tên Vô Tâm.

...

Đã vài ngày trôi qua, thẳng đến mới vừa rồi, bọn họ mới nghe được giọng nói của lão bản.

Cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

"Tiêu Sắt, bình tĩnh chút, đừng tức giận." Đường Liên vỗ vỗ phía sau lưng Tiêu Sắt "Có chuyện gì từ từ nói, được không?"

Tiêu Sắt nằm ở mép giường, vài tiếng ho khan này như muốn rút đi toàn bộ sức lực của hắn, hết cách, hắn đành nằm sấp xuống chậm rãi bình phục hơi thở.

Tư Không Thiên Lạc bưng thuốc để ở cạnh cửa, giống như chỉ có như vậy thì Tiểu Thương tiên mới có đủ sức lực làm mình đứng thẳng, cô hít sâu hỏi lại "Tiêu Sắt, ngươi mới vừa nói, muốn đi đâu?"

"Hảo a, đúng là ta điên rồi." Vô Tâm chỉ vào Đường Liên cùng Tư Không Thiên Lạc "Vậy ngươi nói cho bọn họ, ngươi muốn đi biên cảnh, kéo tấm thân đã nửa chết nửa sống này đi, ngươi nói a!"

Giờ phút này, Vô Tâm hận không thể hủy cốt lột da của tên khốn nào đã truyền tin cho Tiêu Sắt, bọn họ ngày trông đêm canh, một phút cũng không dám lơ là, thế mà Tiêu Sắt lại nói với hắn, hắn muốn đi biên cảnh.

Hắn còn không phải ỷ vào thuật dược nhân trên người hắn vẫn chưa hóa giải, nên sẽ không thể cùng ba người còn lại giải thích hay sao.

Sống lưng phập phồng, đôi tay run rẩy, Đường Liên ách thanh muốn tìm kiếm một cái đáp án "Tiêu Sắt?"

Vô Tâm cũng chau mày, giọng đè nặng "Tiêu Sắt..."

Tiêu Sắt trở mình nằm nghiêng, khóe mắt phiếm hồng, bàn tay lướt qua gương mặt cuối cùng đặt trên gối nhung, nắm chặt "Không có việc gì, ta chỉ là có chút mệt, muốn ngủ một lát, giờ cơm chiều thì gọi ta, ta muốn uống Đại sư huynh ủ rượu."

"Được." Đường Liên đáp ứng.

"Thiên Lạc, làm phiền ngươi rồi, thuốc để đó đi, lát dậy ta sẽ uống." Tiêu Sắt vươn một cái tay khác kéo kéo chăn che hết người.

Vô Tâm nhìn hắn, trầm mặc muốn xoay người đi ra ngoài.

"Vô Tâm." Tiêu Sắt chợt mở miệng "Nhớ rõ uống thuốc."

Vô Tâm nhắm mắt, tay chấp trước ngực, cuối cùng lại thở dài một tiếng "Tiêu Sắt, chờ ngươi tỉnh dậy, chúng ta lại nói."

Chờ trong phòng chỉ còn chính mình, Tiêu Sắt mới mở mắt, xòe tay, trong lòng bàn tay một mảnh đỏ tươi, Tiêu Sắt ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu, rồi mới cầm lấy khăn vải đặt bên cạnh lau khô.

Hắn nhìn chính mình đổ máu.

Nhưng là, vừa rồi, cảm xúc của hắn lại không có một chút dao động nào.

Thuật dược nhân...

.

"Lúc ta đi vào trong thành mua than hỏa, liền nghe mọi người bàn tán, nói Lang Gia quân dẫn binh chỉ hướng Thiên Khải, cùng hoàng đế bệ hạ tại đại điện giằng co, chém giết nịnh thần, một chưởng đánh nát long phong quyển trục viết tên Lang Gia vương Tiêu Nhược Phong." Lôi Vô Kiệt vỗ vỗ trên người bông tuyết "Bệ hạ tuyên chỉ chiếu cáo tội mình, một hồi chiến loạn, liền như vậy kết thúc."

"Không ai hy vọng chiến tranh." Đường Liên tay nâng vò rượu "Đây đã là kết quả tốt nhất."

.

"Đây là kết quả tốt nhất". Thiên Khải thành, Diệp Nhược Y nhìn Tiêu Lăng Trần xuất quân rời thành "Hết thảy, như hắn mong muốn."

"Trước khi hắn rời đi Tuyết Nguyệt Thành, đến tột cùng cho ngươi viết bao nhiêu phong thư?" Lan Nguyệt Hầu khoanh tay đứng ở Diệp Nhược Y bên người "Những chuyện này đều nằm trong dự đoán của hắn sao?"

Diệp Nhược Y nhớ tới người kia "Những chuyện chúng ta có thể đoán được và không thể đoán được, hắn đều suy nghĩ cẩn trọng và chu toàn mọi thứ."

"Hắn hiện giờ, ở đâu?" Lan Nguyệt Hầu hỏi.

"Ta cũng không biết" Diệp Nhược Y nhìn ngoài thành Thiên Khải mây mù giăng kín "Có lẽ là ở nơi hắn luôn hướng tới... Giữa chốn giang hồ chăng?"

.

"Ngươi nói, Lang Gia quân rời Thiên Khải, một đường thẳng tiến biên cảnh hộ quốc." Tiêu Sắt múc múc canh sâm.

"Đúng vậy." Lôi Vô Kiệt gật đầu "Nam Quyết xâm chiếm, sau khi Lang Gia vương đến Thái Miếu tế tổ tiên, liền lệnh quân lên đường."

Ba người còn lại có chút khẩn trương nhìn về phía Tiêu Sắt, không khí căng thẳng khiến tên ngốc Lôi Vô Kiệt không thể hiểu được.

"Tấm thân này của ta, nói thật vừa rời đi Tuyết Lạc Sơn Trang..." Tiêu Sắt uống một hớp canh sâm, nói tiếp "Đại khái liền sẽ chết."

"Tiêu Sắt, có ý tứ gì a, ngươi muốn đi đâu?" Lôi Vô Kiệt lập tức phản ứng.

"Đối với những chuyện này, ngươi phản ứng cũng thật mau a." Tiêu Sắt nhìn bát canh sâm đã thấy đáy "Canh này không tồi, vị vừa đủ."

"Tiêu Sắt..." Tư Không Thiên Lạc luôn cảm thấy chỗ nào quái quái.

"Đem ta luyện thành dược nhân, chủ ý này là ngươi kiến nghị cho Tiểu thần y đi?" Tiêu Sắt ngước mắt, nói một câu không đầu không đuôi.

"Luyện ai?" Lôi Vô Kiệt nghe thấy thế liền một tay vỗ nát cái bàn, theo Tiêu Sắt ánh mắt nhìn về phía Vô Tâm.

"Tiểu thần y cũng cảm thấy ổn thỏa a!" Vô Tâm không chút nào kiêng kị, ngước mắt nhìn trở về "Ít nhất, có thể làm ngươi sống sót."

Tiêu Sắt nghiêng đầu "Nếu thất bại, ta khả năng sẽ biến thành một cái vô tình vô cảm..."

"Ta nói, ít nhất ngươi sống sót." Vô Tâm gằn từng chữ, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia sát khí.

"Cho dù ngươi vĩnh viễn không thể khôi phục thần chí, vĩnh viễn làm dược nhân?!" Tiêu Sắt đề cao thanh âm, mặt không gợn sóng.

Vô Tâm trầm mặc.

"Cái, có ý tứ gì a." Lôi Vô Kiệt có chút sợ hãi "Các ngươi, đang nói cái gì?"

"Máu dùng để giải trừ thuật dược nhân, vài hôm trước đã được chuyển đến, Hoa Cẩm cô nương cũng đã chế thành giải dược, nhưng tên hòa thượng thối này lại không uống." Tiêu Sắt cầm lấy chén rượu mà Đường Liên ủ, đưa đến bên miệng ngửi "Hắn muốn biến chính mình thành lô đỉnh, đem thuật dược nhân độ cho ta, từ nay về sau, ta sẽ không cảm giác được đớn đau, còn có thể sống thêm một đoạn thời gian, đến nỗi sống được bao lâu, đến nỗi sẽ biến thành bộ dáng gì, thì bọn họ cũng không dám chắc!!"

"......"

"Nghe a, có phải hay không cũng không tệ lắm??" Tiêu Sắt hớp một khẩu rượu, nhâm nhi thưởng thức mùi vị "Là ai nói cho các ngươi, thứ các ngươi muốn, thì ta liền phải làm theo?!"

Chén rượu đập mạnh xuống bàn, vỡ nát, nước văng tung tóe.

"Là ai cho các ngươi quyền quyết định số phận của ta?" Tiêu Sắt cười, trong nháy mắt, kinh tâm động phách.

Hàng mi dài nhẹ chớp, ánh mắt lưu chuyển, phong hoa tuyệt đại.

Khoảnh khắc đó, bọn họ dường như lùi về bốn năm trước nhìn thấy một thân ngạo khí - Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro