Lôi Tiêu 06《Lưu tự vi mộng》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Lôi gia bảo, Lôi Oanh nhìn Lôi Vô Kiệt thất hồn lạc phách đứng tại chỗ thở dài, đi tới vỗ vỗ bả vai của hắn, "Lần trước vị điện hạ kia bị thương ở Lôi gia bảo, vi sư đã nhìn ra ngươi đối với hắn bất đồng, vốn tưởng rằng sau khi hết thảy trần ai lạc định là có thể uống rượu mừng của hai người các ngươi, lại chưa từng nghĩ đồ đệ ngốc như ngươi ngay cả người cũng chưa đuổi tới? Ai, thật đúng là khiến sư môn mất mặt a..."

"Sư phụ, ta sai rồi." Lôi Vô Kiệt khàn giọng mở miệng, "Ta quá ngốc, cho tới bây giờ mới thấy rõ trái tim mình, nhưng hình như đã quá muộn." Hắn rốt cục nhận rõ nội tâm của mình, biết người trong lòng hắn chính là Tiêu Sắt, nhưng hình như đã không còn kịp rồi......

"Tiểu tử ngốc, tình cảm chẳng phân biệt được trước sau, ngươi chưa kết hôn hắn chưa gả, ngươi vẫn còn có cơ hội!" Lôi Oanh nhịn không được vỗ một cái lên đầu Lôi Vô Kiệt, "Thay vì ở chỗ này thương xuân bi thu, chẳng bằng nhanh chóng đuổi theo! Chỉ cần ngươi thành tâm, vị điện hạ kia sẽ bị ngươi đả động!" Hắn nhìn ra được, Tiêu Sắt đối với Lôi Vô Kiệt rễ tình cắm sâu, chỉ cần Lôi Vô Kiệt kịp thời tỉnh ngộ, một sớm truy hồi nhất định có thể đem người đuổi về.

"Ta hiểu rồi sư phụ!" Lôi Vô Kiệt đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lập tức xoay người lên ngựa chạy như bay về phía Thiên Khải thành, Đường Liên và Diệp Nhược Y liếc nhau, cũng cáo từ mọi người Lôi gia, đuổi theo Lôi Vô Kiệt.

.

Thiên Khải thành, Vô Tâm nắm lấy mạch tượng của Tiêu Sắt, mở to hai mắt nhìn người suy yếu trên giường, sắc mặt càng ngày càng đen, "Ngươi nếu không cùng tại hạ giải thích một chút đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" 

Có trời mới biết, thời điểm hắn chẩn ra hỉ mạch cho Tiêu Sắt có bao nhiêu khiếp sợ, cảm tình hai người đã cõng hắn đi đến bước này, nhưng hắn lại không hay không biết?? Thiên a... nhầm Phật a~

"Là ngoài ý muốn." Tiêu Sắt rũ mắt xuống làm cho người ta không thấy rõ thần sắc, "Sau khi kết thúc mọi việc ở Thiên Khải, có một ngày Lôi Vô Kiệt nửa đêm vào phòng ngủ của ta, khi đó ta mới biết được hắn đúng là ở dưới tình huống không biết chuyện trúng Mê Tình Cổ của Dạ Nha, vì thế đêm đó trời xui đất khiến chúng ta có phụ thê chi thật, bất quá ngày hôm sau sau khi tỉnh lại hắn cái gì cũng không nhớ rõ, ta cũng không nhắc lại."

Hắn cũng không nghĩ tới đêm đó qua đi dĩ nhiên châu thai ám kết, bọn họ Tiêu thị hoàng tộc tổ tiên đích thật là có nam tử thụ thai tiền lệ, nhưng dù sao cũng là số ít, hắn cũng không nghĩ tới chính mình có thể mang thai Lôi Vô Kiệt hài tử.

"Xem ra tại hạ mấy ngày trước đùa giỡn thật đúng là trở thành sự thật." Vô Tâm thở dài nhìn về phía Tiêu Sắt, "Vậy ngươi hiện tại tính toán làm sao bây giờ?" 

Lấy Tiêu Sắt thân thể, phá bỏ hài tử khẳng định sẽ làm cho nền tảng của hắn lần nữa thiếu hụt, thậm chí so với hiện tại càng kém. Nhưng nếu là lưu lại đứa nhỏ này, hậu kỳ tra tấn cũng sẽ hao hết Tiêu Sắt nửa cái mạng, đây thật đúng là khó cả đôi đường a!

"Ta muốn giữ hắn lại." Tiêu Sắt đưa tay vuốt ve cái bụng còn bằng phẳng của mình, nơi đó đã có một sinh mệnh nhỏ, là hài tử của hắn và Lôi Vô Kiệt. Cho dù hắn và Lôi Vô Kiệt không thể ở cùng một chỗ, ít nhất cũng để lại một huyết mạch của hắn, khiến trong lòng hắn có chút an ủi.

"Thôi, ta biết ta không khuyên được ngươi." Vô Tâm bất đắc dĩ nói, "Ta bảo Tiểu thần y tới cho ngươi xem, tận lực giúp ngươi bảo vệ đứa nhỏ này."

"Đa tạ." Tiêu Sắt nhìn Vô Tâm nghiêm túc nói.

"Đã nói không cần khách khí với ta." Vô Tâm nắm bàn tay hơi lạnh của Tiêu Sắt, "Ta chỉ có một yêu cầu đó là ngươi sống thật tốt, Tiêu Sắt, bằng hữu của ta không nhiều lắm, ngươi là người quan trọng nhất trong đó. Sau khi lão hòa thượng đi rồi, ngươi là người duy nhất mang đến ấm áp cho ta, cho nên đừng dễ dàng bỏ lại ta, có được không?"

"Vô Tâm, ngươi yên tâm đi, vì hài tử, ta cũng sẽ hảo hảo sống sót." Tiêu Sắt gật gật đầu, hắn ít nhất cũng phải vì Lôi Vô Kiệt lưu lại huyết mạch, mặc dù Lôi Vô Kiệt căn bản không biết có hài tử này tồn tại.

Hoa Cẩm đến xem rồi kê một ít thuốc an thai cho Tiêu Sắt, cũng chân thành dặn dò hắn, "Thân thể ngươi quá yếu, nếu muốn lưu lại đứa nhỏ này phải hảo hảo điều dưỡng. Thuốc an thai ta kê cho ngươi đều có hiệu quả cố bản bồi nguyên, phải kiên trì uống. Quan trọng nhất là phải bảo trì tâm tình sung sướng, nếu tâm tình phập phồng quá lớn, đứa nhỏ trong bụng ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng.

"Được." Tiêu Sắt ngoan ngoãn gật đầu.

.

Cùng lúc đó, cao thủ xếp hạng trên kim bảng đều lặng lẽ di chuyển trong một đêm, điểm đến của bọn họ đều giống nhau, đó chính là Thiên Khải Hoàng Thành, mà mục đích mọi người không nói ra hẳn cũng giống nhau, khiến cho Lôi Vô Kiệt không biết tốt xấu mà hảo hảo nhận thức rõ ràng hắn đến tột cùng đã bỏ lỡ một bảo bối như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro