Lôi Tiêu 07《Lưu tự vi mộng》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nôn......"

Bên trong Tuyết Lạc sơn trang, Vô Tâm nhìn Tiêu Sắt không biết lần thứ bao nhiêu đem bữa sáng nhổ ra, rốt cục vẫn là trầm sắc mặt hỏi một bên Hoa Cẩm, "Hắn như vậy mỗi ngày nôn cũng không phải biện pháp a! Thật không có cách nào giúp hắn giảm bớt một chút bệnh trạng sao?"

"Chuyện nôn nghén mỗi người một khác, ta cũng không có cách nào." Hoa Cẩm bất đắc dĩ nói, "Kỳ thật cùng tâm tình của hắn cũng có chút quan hệ, hôm nay tâm tình hắn tích tụ, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không an ổn, nôn nghén tự nhiên nghiêm trọng hơn một chút. Nếu có thể làm cho tâm tình hắn thoải mái một chút, có lẽ có thể giảm bớt bệnh trạng."

Vô Tâm nghe Hoa Cẩm nói như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm của mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

.

Sau giờ ngọ, Vô Tâm dàn xếp Tiêu Sắt ngủ xong liền rời khỏi, hắn triệu mật thám của Thiên Ngoại Thiên tới hỏi Lôi Vô Kiệt bọn họ đi nơi nào, sau khi biết được cách Thiên Khải thành chỉ có mấy chục dặm liền cho người đi truyền tin cho Lôi Vô Kiệt, để cho hắn vào thành sau đó trực tiếp đến Tuyết Lạc sơn trang. 

Tuy rằng hắn cũng rất muốn lập tức đánh Lôi Vô Kiệt một trận, nhưng trước mắt quan trọng nhất là thân thể Tiêu Sắt, dù sao cũng phải để Lôi Vô Kiệt dỗ dành hắn trước để cho hắn vui vẻ một chút, về phần chuyện sau đó, nếu người đã đến Thiên Khải thành, còn sợ hắn chạy trốn sao?

Lôi Vô Kiệt vừa tới cổng thành Thiên Khải liền nhận được truyền tin Vô Tâm phái người đưa tới, sau khi biết được tình huống của Tiêu Sắt không tốt lắm liền trực tiếp phi thân đi tới Tuyết Lạc sơn trang.

Lúc hắn tiến vào nội viện, chỉ có Vô Tâm một người đứng ở trong đình viện chờ hắn, thần sắc u ám không rõ.

"Tiêu Sắt đâu?" Lôi Vô Kiệt không nhìn thấy thân ảnh Tiêu Sắt, không khỏi lộ vẻ vội vàng hỏi thăm Vô Tâm.

"Ở bên trong nghỉ ngơi." Vô Tâm ngăn cản bước chân muốn vào nội điện của Lôi Vô Kiệt, nghiêm mặt nói, "Nếu không phải tình huống hiện tại của Tiêu Sắt không tốt lắm, ta sẽ không cho ngươi gặp hắn. Chính ngươi đã làm những chuyện hỗn đản gì, trong lòng ngươi rõ ràng nhất, tổn thương hắn sâu bao nhiêu ngươi cũng biết, cho nên sau khi tình huống của Tiêu Sắt ổn định, bọn ta muốn phạt ngươi, ngươi có nhận không?"

"Ta đương nhiên là nhận." Lôi Vô Kiệt nghe vậy rũ mắt xuống, một lát sau lại ngẩng đầu, thần sắc kiên định, "Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với hắn, bao nhiêu trách phạt ta đều gánh vác!"

"Được, hy vọng lần này ngươi thật sự tỉnh ngộ, nhận rõ trái tim của mình!" Vô Tâm thu tay lại, "Đi vào đi, hắn và hài tử đều cần ngươi."

Lôi Vô Kiệt lập tức đi vào trong điện, Tiêu Sắt trên giường vẫn đang mê man. Lôi Vô Kiệt nhìn người gầy gò không ít lại thêm sắc mặt tái nhợt, trong lòng tràn đầy đau lòng. Hắn tiến lên cầm bàn tay phát lạnh của Tiêu Sắt, cẩn thận làm ấm, lại nhẹ nhàng vuốt ve hai má Tiêu Sắt.

"Thực xin lỗi Tiêu Sắt, đều là ta quá ngốc, ta hiện tại mới thấy rõ trái tim của mình. Ta tới chậm Tiêu Sắt, ngươi còn muốn ta sao?" Nước mắt theo hốc mắt hắn chảy xuống, nhỏ xuống giường bên cạnh Tiêu Sắt. Khóe mắt Tiêu Sắt cũng không khống chế được rơi xuống một giọt nước mắt, bị Lôi Vô Kiệt nhẹ nhàng hôn, "Ngủ một giấc đi Tiêu Sắt, ta vẫn luôn ở đây."

.

Tiêu Sắt lần thứ hai tỉnh lại thời điểm đã là chạng vạng tối, hắn mấy ngày gần đây bởi vì có thai thân thể rất mệt mỏi, buổi trưa ngủ đặc biệt dài. Vừa mở mắt hắn liền thấy Lôi Vô Kiệt ngồi tựa vào đầu giường, nhất thời có chút không biết làm sao.

"Tiêu Sắt ngươi tỉnh rồi!" Lôi Vô Kiệt thấy hắn tỉnh ngược lại thật cao hứng, vội vàng nâng hắn dậy, lại rót một ly nước ấm cho hắn nhuận cổ họng.

"Ngươi làm sao lại tới đây?" Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt gần ngay trước mắt, còn có chút không thể tin được, hắn không phải mang theo Diệp Nhược Y đi Kiếm Tâm mộ sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở Thiên Khải thành?

"Thực xin lỗi Tiêu Sắt, ta tới chậm." Lôi Vô Kiệt kìm lòng không được ôm Tiêu Sắt vào trong ngực.

"Lúc trước là do ta quá ngốc, thế nhưng không phân biệt được đâu là thưởng thức, đâu là thích. Ta thề ta đối với Nhược Y cô nương chỉ là thưởng thức, tuyệt không có nửa phần tư tình nam nữ. Ta đã nhận rõ, trong lòng ta vẫn luôn trân ái người kia chính là ngươi. Ngày đó ở Lôi gia bảo ta biết được tin tức ngươi muốn cùng Vô Tâm thành hôn, ta liền cảm thấy một trận đau lòng khó nhịn, nhưng ta cho rằng ngươi thích Vô Tâm, cho nên mặc dù ta không muốn, cũng muốn thành toàn cho các ngươi. Vậy nên ta trái lương tâm nói muốn cùng Diệp Cô nương thành hôn. Thực xin lỗi, là ta tỉnh ngộ quá muộn, mới không công để cho chúng ta bỏ lỡ lâu như vậy, còn làm hại ngươi thương tâm thổ huyết. Bất quá ngươi yên tâm, về sau ta sẽ luôn bồi ngươi, trông coi hài tử của chúng ta. Tiêu Sắt, ngươi có nguyện ý cho ta một cơ hội nữa hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro